Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 57 - Chương 57 - Còn Muốn Bạc

Chương 57 - Còn muốn bạc
Chương 57 - Còn muốn bạc

Chương 57: Còn muốn bạc

Ba cha con Thẩm Thừa Diệu đều trong trạng thái hốt hoảng, cười ngây ngô, Lưu thị nhịn không hỏi cho đến khi ăn cơm xong cuối cùng không nhịn được nữa, “Các ngươi làm sao vậy? Nhặt được tiền?”

Cảnh Hạo nghe xong, ôm Lưu thị, “Nương thật lợi hại!”

Lưu thị không hiểu được, nhìn về phía Hiểu Nhi, “Hiểu Nhi bọn họ làm sao vậy?”

“Còn không phải là nhặt được bạc sao!” Hiểu Nhi nhún vai, chẳng hề để ý.

Hai huynh đệ bị thái độ của nàng mà nóng nảy, “Nương, hôm nay chúng ta nhặt được rất nhiều bạc! Nhà ta phát tài rồi.”

“Cái gì, thật đúng là nhặt được bạc? Nhặt được bao nhiêu? Chúng ta không thể làm người không có đạo đức sự, bạc nhà người khác cũng không phải gió thổi đến, chúng ta mau đem bạc giao cho quan phủ!” Nàng cũng chỉ là nói giỡn, không nhờ thật sự nhặt được bạc, hơn nữa còn phát tài, vậy thì phải nhặt được bao nhiêu mới nói vậy, nếu tham lam chỗ bạc này mà giấu đi có khả năng sẽ rước họa vào thân.

“Nương, yên tâm, không phải như nương nghĩ đâu.” Hiểu Nhi kể chuyện hôm nay “nhặt” được ngọc trai, đặt trên giường đất.

Lưu thị nhìn ngọc trai đến lớn lớn bé bé đủ màu trên tấm vải bông màu xanh đen, tròng mắt đều lồi ra, “Này, những hạt châu này là nhặt được, mấy thứ này vừa thấy rất đáng giá, khẳng định là người giàu có mới có thể có, chúng ta đến nhanh giao nó cho quan phủ, nếu không bị hiểu lầm là chúng ta trộm thì thảm!”

“Không phải, mẹ bọn nhỏ, là hôm nay chúng ta vớt trai trong sông cắt ra, không phải người khác làm mất.”

“Đúng vậy, nương, là chúng con và cha vớt từ trong sông ra.”

Cảnh Hạo kể lại đầu đuôi câu chuyện, Lưu thị nghe xong mới yên lòng, sau đó nàng cũng bắt đầu có cảm giác đi trên đám mây.

Hiểu Nhi quyết định làm cho bọn họ càng vui mừng, nàng về phòng của mình, lấy túi thảo dược mang đến đây, sau đó tìm cây nhân sâm bên trong, “Cha, nương, hôm nay con lên núi tìm được một cây nhân sâm.”

Cả nhà ngây người nhìn cây nhân sâm đã thành hình người trong tay Hiểu Nhi, bọn họ chưa bao giờ thấy nhân sâm, nhưng nhìn thấy củ cải hình người có cái râu dài thì cảm thấy đây nhất định là nhân sâm.

Thẩm Thừa Diệu tự hỏi tại sao hắn lên núi nhiều như vậy nhưng chưa bao giờ thấy nhân sâm, từ từ, lên núi? “Hiểu Nhi, một mình con lên núi? Vào trong núi sâu?” Thẩm Thừa Diệu càng nói ngữ khí càng nghiêm túc, vẻ mặt cũng càng nghiêm khắc.

“Không có, con đến chỗ cánh rừng không may mắn mà ca nói đào.”

Lưu thị nghe xong vội kéo Hiểu Nhi nhìn từ trên xuống dưới một lần, “Ngươi cái nha đầu này, đến đó làm gì, người trong thôn cũng không dám đi! Ngươi không muốn sống nữa à!”

“Ta không phải đã nói không thể đi sao, ngươi còn đi làm gì!” Cảnh Duệ cũng sinh khí.

“Tỷ tỷ tại sao lại không nghe lời như vậy!” Cảnh Hạo cũng cảm thấy nàng quá to gan.

“Cha, nương, ca, đệ hãy nghe ta nói, sư phụ của ta nói với ta có một loại cây, hắn thấy ở hải ngoại, gọi là cây cao su, thứ chảy ra từ cây gọi là mủ, rất hữu dụng, dùng mủ cao su làm thành cao su có thể làm được rất nhiều đồ, ví dụ như đế giày cao su không thấm nước, cốc làm bằng cao su đập không vỡ, lúc trước con định đào giếng trong khu đất hoang và lắp đặt máy bơm nước, máy bơm nước cũng cần vòng đệm cao su để gắn chặt, cao su còn có thể làm thành đồ chơi, rất nhiều công dụng, nhưng còn không biết có thể làm được hay không.” Trong lòng nàng rất cảm động, Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đều không bị đồng tiền làm mờ mắt, lo lắng nàng lên núi gặp nguy hiểm, liền sự hưng phấn lúc nãy đều biến mất, chỉ còn lại sự quan tâm, nàng xuyên qua mà đến đây, cha mẹ huynh đệ như vậy là đủ rồi.

“Cái kia hữu dụng như vậy, không thể nói là xui xẻo, nên là cây bảo vật mới đúng.” Cảnh Hạo cảm thán.

“Tam thúc, tam thẩm đã ngủ chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Thẩm Cảnh Văn gõ cửa. Cảnh Hạo nghe thấy vội bọc ngọc trai trên giường đất vào túi giấu trong ngăn tủ, Cảnh Duệ cũng cất nhân sâm vào trong ngăn tủ. Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn hai huynh đệ mà buồn cười, “Chưa, đợi tam thẩm ra mở cửa.”

“Không cần, ông nội gọi hai người đến thượng phòng.” Nói xong Thẩm Cảnh Văn liền về thượng phòng.

Lưu thị và Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền bảo mấy đứa con đi ngủ sớm một chút, hai người bọn họ đi thượng phòng.

Hiểu Nhi muốn nghe xem Thẩm lão gia tử nói cái gì, “Con đi với cha mẹ.”

Hai huynh đệ cũng đi theo, cả nhà cùng đến thượng phòng, Cảnh Hạo đi vào nhìn thấy Thẩm lão gia tử liền hỏi, “Ông nội, cá tối nay ăn có ngon không? Là cháu vớt đó, đặc biệt chọn con to để lại cho ông bà nội. Cá kia có tươi không ạ?”

Thẩm lão gia tử nghe xong vui mừng hơn chút, “Cá kia là Cảnh Hạo vớt, chẳng trách ăn ngon như vậy, ông biết các ngươi hiếu thuận, có thứ tốt cũng không quên ông bà nội”

Thẩm lão gia tử chỉ vào cái ghế cạnh giường đất, “Ngồi đi, làm việc cả ngày cũng mệt rồi.”

Giường đất thượng phòng, trừ đại phòng và Thẩm Ngọc Châu có thể ngồi, những người khác đều chưa được ngồi một lần.

Đợi Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị ngồi xong, Thẩm lão gia tử mới hỏi: “Ta nghe nói các ngươi mua hết đất hoang đầu thôn và hai đỉnh núi hoang.”

Thẩm Thừa Diệu gật đầu, “Tối hôm qua con đã nói với cha con mua chút đất hoang chuẩn bị xây nhà.”

“Hồ nháo, ngươi đây là có bạc mà không có chỗ tiêu sao? Chỗ đất kia muốn nước không có, mà muốn phì nhiêu cũng không.” Thẩm lão gia tử trách cứ nói.

Hắn trồng vài thập niên, đối với đất đai tương đối quen thuộc, chỗ đất hoang, núi hoang đó trồng mười năm tám năm cũng không biết có phì nhiêu lại được không, cỏ còn nhiều hơn hoa màu. Ngay cả việc nhổ cỏ thôi cũng đủ phiền.

“Nước thì có thể lấy từ sau núi hoặc đào mấy cái giếng là được.”

“Nếu có thể dẫn nước về từ sau núi, thì người trong thôn đã sớm dẫn rồi, còn có nơi nào có thể trở thành đất hoang! Đào giếng ba lượng bạc một cái, ngươi đào bao nhiêu cái giếng mới đủ mảnh đất lớn như vậy! Ngươi không phải là có bạc mà không có chỗ tiêu thì là cái gì!” Thẩm lão gia tử nghe thấy Thẩm Thừa Diệu nói càng tức giận trừng mắt. Hắn nghe người trong thôn đều nói Thẩm Thừa Diệu là thằng ngốc!

Hiểu Nhi thấy Thẩm lão gia tử còn muốn mắng tiếp vội ngăn cản, “Ông nội, bây giờ đất hoang đã mua, cha mẹ cháu cũng chỉ vì muốn thêm chút đồng ruộng, không để mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta đói bụng, nhưng bạc không đủ, chỉ có thể mua chút đất hoang.”

Thẩm lão gia tử nghe xong cũng không tiếp tục nói chuyện đất hoãng nữa, “Lão tam ngươi cũng biết, cháu gái lớn đã đính hôn, sang năm sẽ thành thân, của hồi môn này, chi phí đọc sách của cháu trai ngươi, chi phí tham gia thi hương, đều cần dùng đến bạc. Mà hôm nay lại giao bốn mươi lượng bạc ra ngoài, bây giờ rất thiếu thốn, nếu trong tay ngươi có tiền thì giúp đỡ đại ca ngươi một chút đi.”

“Ông nội, nhà cháu mới vừa nhờ người khai hoang, lại chuẩn bị xây nhà, tiền cũng thiếu, đầu xuân lại muốn đưa ca ca và đệ đệ đi học đường, nhà cháu cũng đang phiền não bạc không đủ dùng, muốn hỏi mượn đại bá một ít trước.”

Thẩm Trang thị trừng mắt nhìn Hiểu Nhi, “Bây giờ có phải ngươi không có nhà để ở đâu? Bạc không đủ đúng lúc, nhà cũng đừng xây, lấy bạc đó cho đại ca ngươi dùng trước, không phải ai cũng đều có thể đọc sách, lãng phí bạc làm gì, đưa cho Văn Nhi dùng để đi thi mới đúng.”

Hiểu Nhi nghe xong tức giận, hóa ra bạc nhà mình nhà mình tiêu là không đúng, nàng càng tức giận, càng bình tĩnh, “Bảo Nhi tỷ có cây trâm thật xinh đẹp, còn có vòng bạc trên tay cũng rất tinh xảo, trước kia không thấy đại đường tỷ đeo bao giờ, là mới mua à?”

“Đó là đương nhiên, cây trâm này là kiểu dáng mới ra của Kim Ngọc đường, mười lượng bạc một cái. Ta cũng có một cái, là Bảo Nhi tặng.” Thẩm Ngọc Châu nghe xong không khỏi thẳng lưng, ngẩng đầu, tỏ vẻ nàng cũng có một bộ.

Thẩm Bảo Nhi trong lòng tức giận, lén nháy mắt với Thẩm Ngọc Châu, đáng tiếc Thẩm Ngọc Châu không nhìn thấy.

Hiểu Nhi trong lòng cười lạnh, đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. “Hôm qua ta thấy cây trâm đại đường tỷ không giống hôm nay, cũng là mới mua?”

“Đó là kiểu dáng tháng trước, tám lượng bạc một cái, ngươi ở nông thôn chân đất thì biết cái gì, Bảo Nhi mỗi lần ra mẫu mới đều phải mua một cái về nhà, ta cũng thế.”

“Tiểu cô và đại đường tỷ thực sự có tiền. Nương ta nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có một cây trâm gỗ thôi.” Người ở đây, trừ Thẩm Ngọc Châu không cảm giác gì, những người khác đều thay đổi sắc mặt.

Thẩm Thừa Diệu nghe xong cũng đứng lên, “Cha, gần đây nhà con cũng khó khăn, con gái cũng cũng không cần tháng nào cũng mua trang sức mới, tiền tiết kiệm được nhà đại ca chắc là đủ dùng, dù sao nhà ta cũng chỉ là gia đình có người vừa làm ruộng vừa đi học mà thôi.” Sau đó lại kéo Hiểu Nhi nói với Lưu thị, “Đi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đi khai hoang.”

“Cha, nương chúng con về đi ngủ. Duệ Nhi Hạo Nhi, các con cũng về đi ngủ sớm một chút.” Lưu thị nói xong đi theo Thẩm Thừa Diệu.

Thẩm Ngọc Châu thế mới biết mình nói sai, áy náy mà nhìn Thẩm Bảo Nhi.

Bình Luận (0)
Comment