Chương 58: Vậy còn ta?
Màn đêm lẳng lẽ buông xuống, mấy ngôi sao đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Trong lòng Thẩm Thừa Diệu khó chịu, hắn nằm trên giường đất trợn to mắt nhìn xà nhà. Đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn hắn bỏ đi trước mặt cha mẹ, tại sao vợ con đại ca có thể mặc vàng đeo bạc, còn muốn hắn giúp đỡ? Trong khi vợ hắn đến cả một món đồ trang sức cũng không có! Cha mẹ hi vọng con cái thành công, hắn có thể thông cảm, nhưng đại ca hắn lại nhờ cha mẹ tính kế huynh đệ mình, hắn cảm thấy việc này rất quá đáng, hắn không tiếp thu được, còn có chuyện của Vận Nhi có liên quan đến nhà đại ca hay không? Nha môn còn chưa có tin tức……
Lưu thị giúp tiểu muội kiểm tra xem tã có khô ráo hay không, sau đó đắp cho nàng chiếc chăn nhỏ, quay người lại nằm xuống thấy Thẩm Thừa Diệu còn chưa ngủ liền giục, “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Mấy năm nay nàng và bọn nhỏ cực khổ rồi.” Thẩm Thừa Diệu ôm Lưu thị trong ngực.
Lưu thị nghe xong dừng lại một chút, “Ừ, nhưng đều đã qua rồi, bây giờ nhà chúng ta không phải càng ngày càng tốt đẹp hơn hay sao?”
“Nhà đại ca ……”
“Bọn họ là người thế nào, nhiều năm như vậy chẳng lẽ chúng ta không biết sao? Chuyện của Vận Nhi một ngày không rõ, về sau nên như thế nào thì như thế đó đi!” Làm nàng và con chịu khổ để cung phụng đại phòng nàng tuy rằng đau lòng con mình, nhưng còn chưa tới mức không chịu đựng được, nhưng trực giác nói cho nàng chuyện của Vận Nhi chắc chắn có liên quan đến đại phòng, giữa nàng và con phải đánh đổi, làm người ta cảm thấy nhà mình phải đánh đổi tất cả cho bọn họ là lẽ thường, nhưng nếu bán con gái nàng, thì không được! Hắn chiếm tiện nghi của nàng như thế nào, cũng không quan trọng, nhưng không thể hại con nàng! Lòng tốt và sự bao dung của nàng phải dựa trên cơ sở không được tính kế con nàng.
“Đại ca ở trấn trên mua một căn nhà nhị viện tiến, còn mua hạ nhân sai sử.” Thẩm Thừa Diệu nhớ khi hắn đi trấn trên tìm xà nhà thấy Thẩm Thừa Quang đi vào một căn nhà, người gác cổng cung kính gọi hắn là lão gia, hắn liền hỏi thăm người xung quanh một chút, mới biết được, hóa ra năm năm trước, Thẩm Thừa Quang đã mua căn nhà này, mà nhiều năm như vậy bọn họ cái gì cũng không biết, còn ở trong thôn ăn cỏ ăn trấu để tiết kiệm tiền cho con của hắn đọc sách, cho nhà bọn họ cẩm y ngọc thực.
“Cái gì, cái này không nên đi!”
“Mua năm năm, ta cũng chỉ trùng hợp thấy, liền hỏi thăm người xung quanh một chút.”
Lưu thị nghe xong trầm mặc, “Này, nhà đại phòng hơi…… Nhưng bây giờ chúng ta đã phân gia, chúng ta cố gắng sống tốt là được.” Nàng cũng không tham lam, nàng cảm thấy bạc không phải để tranh giành, dùng mọi cách để chiếm tiện nghi là có, tiền như vậy có thể dùng được bao lâu? Người nên dựa vào bản thân, tay của bản thân có bao nhiêu sức lực, thì làm bấy nhiêu, kiếm baao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, dùng bấy nhiêu, không oán trời, không trách người.
Thẩm Thừa Diệu cũng nghĩ như thế, nhưng bởi vì vẫn còn tình cảm huynh đệ từ nhỏ đến lớn, cho nên sẽ khó chịu hơn Lưu thị, nhưng cũng không muốn đi tranh giành, dùng sức ôm chặt Lưu thị, hai người không nói nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, La đại phu liền phái người tới tìm Hiểu Nhi.
“Lâm thẩm tử, có việc gì mà đến đây sớm như vậy?” Lưu thị mời nàng vào nhà rồi đit rót nước.
“Lâm thẩm tử vội ngăn cản, Thẩm Tam phu nhân còn bận, ta chuyển lời một cái rồi đi, là Thượng Quan thiếu gia có việc muốn tìm Hiểu Nhi cô nương, bảo ta tới hỏi một chút cô nương hôm nay có thể đi huyện thành một chuyến hay không.”
“Hôm nay sao? Khi nào thì đi?” Hiểu Nhi mới vừa đi vào, liền nghe thấy lời này, đúng lúc nàng định vào trong huyện bán ngọc trai và nhân sâm.
“Hiểu Nhi cô nương rảnh lúc nào thì đi lúc đó, Tiểu Phúc Tử đang ở trong phủ.” Đây là đã chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể xuất phát.
“Vậy nửa canh giờ sau xuất phát đi, ta có chút đồ cần chuẩn bị một chút.”
“Vâng, vậy lão nô xin cáo lui.”
“Lâm thẩm tử đi thong thả.”
“Nương, cha đâu?”
“Cha ngươi sáng sớm liền đi ra ngoài, nói là đến tiền trang trên trấn đổi chút tiền, hơn nữa ngày kia là động thổ, hôm nay họp chợ, hắn đi mua chút đồ về tế lễ.”
“Nương, Thượng Quan đại ca chắc là tìm con thương lượng chuyện cửa hàng đồ chơi, lát nữa con ra ngoài một chút, sau đó thuận tiện đem bán ngọc trai và nhân sâm.”
“Được, vậy để ca ngươi đi cùng đi?” Lưu thị không yên tâm Hiểu Nhi đi một mình.
“Không cần, bây giờ trong nhà đang cần người, con tự đi là được, hơn nữa còn ngồi xe ngựa của Thượng Quan đại ca, sẽ không có việc gì, ta định nhờ bọn họ bán đồ hộ.” Đương nhiên lời nói sau là để trấn an Lưu thị.
Lưu thị nghe xong liền yên tâm, Hiểu Nhi tự đi bán, nàng lo lắng, nhưng hai người Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy cho nàng ấn tượng rất tốt, nhờ hắn bán, là yên tâm nhất.
Hiểu Nhi về phòng cất ngọc trai vào hộp sách mà trước Thượng Quan Huyền Dật đưa, còn dùng vải bọc kỹ nhân sâm rồi bỏ vào hộp, rồi lại thả thêm một viên ngọc trai đen và mấy chục viên ngọc trai nhỏ màu hồng nhạt. Lại lấy bản vẽ sản phẩn thủy tinh, tài liệu thiết kế và bản thiết kế của cửa hàng đồ chơi, còn có sách chế tạo cao su tối qua nàng tìm trong thư phòng không gian bỏ vào sọt, sau đó lại đem thùng mủ cao su ra, chuẩn bị đưa cho Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy nghĩ cách làm cao su. Lưu thị thấy Hiểu Nhi mang nhiều đồ, liền giúp nàng đem thùng mủ cao su qua nhà La đại phu.
Tiểu Phúc Tử đưa Hiểu Nhi tới nhã gian tửu lầu lần trước, gõ cửa, “Chủ tử, Hiểu Nhi cô nương tới rồi.”
“Vào đi.”
Hiểu Nhi đi vào, Thượng Quan Huyền Dật và Địch Thiệu Duy đang uống trà, nói chuyện phiếm. Thấy Hiểu Nhi cõng sọt, Tiểu Phúc Tử còn cầm một thùng đồ màu trắng ngà đi vào, Địch Thiệu Duy chỉ vào thùng gỗ, “Nha đầu, ngươi mang một thùng sữa lại đây làm gì?”
“Đây không phải sữa, đây là mủ cao su, không thể ăn, có độc.”
“Đồ có độc ngươi mang đến làm cái gì, nhanh vứt đi.” Địch Thiệu Duy tránh xa.
“Đây là vật liệu làm cao su, lần trước ta vẽ máy bơm nước, bên trong có một cái vòng đệm cao su, cần mủ cao su này để làm.” Hiểu Nhi buông sọt, sau đó lấy ra một chồng giấy, lấy ra tờ giấy ghi cách làm cao su, đặt ở trên cùng, “Hai vị đại ca, đây là phương pháp chế tạo cao su và sản phẩm thủy tinh, một ít bản thiết kế cà tư liệu cửa hàng đồ chơi, các ngươi nhìn xem.”
Thượng Quan Huyền Dật đưa cho Hiểu Nhi một cái hộp gỗ “Đây là Lâm Thăng làm.” Sau đó mới cầm lấy tư liệu nhìn qua.
Hiểu Nhi mở ra, thấy một cái chén thủy tinh nằm bên trong, rất đơn giản không có bất kỳ hoa văn gì, nhưng trong suốt, sạch sẽ. Hiểu Nhi gật đầu, “Không tồi, như vậy đã rất tốt, về sau thành thạo còn có thể khắc hoa, cũng có thể làm màu sắc cho thủy tinh.”
Thượng Quan Huyền Dật xem xong phương pháp chế tạo cao su, rồi đưa cho Địch Thiệu Duy, “Tìm người thử làm một chút.”
Địch Thiệu Duy nhận lấy nó, tỉ mỉ xem xét, gật đầu.
“Thượng Quan đại ca hôm nay gọi ta đến huyện là có chuyện gì?”
“Cửa hàng đồ chơi tìm được rồi, muốn mang ngươi đi xem, có vấn đề gì hay không.” Thượng Quan Huyền Dật vừa lật xem, vừa trả lời.
Hiểu Nhi nhìn hắn cúi đầu, gương mặt như được điêu khắc, lông mi thật dài giống một cây quạt nhỏ, thật là đẹp trai, nàng trong lòng không nhịn được mắng một câu, “Yêu nghiệt.”
Thượng Quan Huyền Dật xem rất nhanh, xem xong thấy có cái hộp lần trước hắn đưa cho Hiểu Nhi trong, “Tại sao lại mang nó đến?”
Hiểu Nhi nhìn theo tầm mắt hắn “Ta tạm thời dùng để đựng chút đồ tới bán, trong nhà không có hộp đựng thích hợp.”
Thượng Quan Huyền Dật nghe xong, nhướng mày, có thứ gì, cần dùng đến hộp hắn cho để đựng mang đi bán?
“Lấy ra xem.”
Hiểu Nhi nâng hộp lên đưa cho hắn.
Thượng Quan Huyền Dật mở ra, tuy hắn đã từng thấy vô số bảo vật quý hiếm, nhưng cũng bị viên ngọc trai này hấp dẫn.
“Nha đầu viên ngọc trai này bao nhiêu tiền? Ta mua.” Địch Thiệu Duy nhào qua muốn cướp cái hộp, đúng lúc lão thái quân sắp tổ chức đại thọ, hắn đang phiền não nên tặng cái gì.
Thượng Quan Huyền Dật đóng hộp lại, tránh khỏi bàn tay đang duỗi qua của Địch Thiệu Duy, “Ta lấy trước.”
“Ngươi chưa nói mua, là ta nói mua trước!”
“Ta chưa nói không mua.”
“Ngươi vô lại!” Địch Thiệu Duy cũng không màng tôn ti.
Hiểu Nhi giả vờ tìm kiếm trong sọt, từ trong không gian lấy ra hai viên ngọc trai lớn màu trắng và màu đen, “Địch đại ca, ở đây ta còn có hai viên.”
Nghe xong Địch Thiệu Duy vội chạy tới, cướp sọt tự mình tìm kiếm, quả nhiên còn có một viên ngọc trai lớn màu trắng và một viên màu đen, mỗi tay cầm một viên, “Ha ha, lão thái quân thọ lễ có rồi.”
Hắn đem hai viên ngọc trai đưa cho gã sai vặt, sau đó móc ra hai tờ ngân phiếu một ngàn lượng, “Nha đầu một ngàn lượng một viên thế nào?”
Hiểu Nhi ban đầu định bán năm trăm lượng một viên cho Trân Bảo Các, mà Địch Thiệu Duy và nàng quan hệ không tồi, càng không thể lấy nhiều, liền nói, “Ban đầu ta định bán cho Trân Bảo Các năm trăm lượng một viên, Địch đại ca không phải người ngoài, mua một tặng một, chỉ thu ba trăm lượng, có một viên coi như là ta tặng quà mừng thọ cho lão thái quân.”
Địch Thiệu Duy nghe Hiểu Nhi nói hắn không phải người ngoài, trong lòng vui mừng không sao tả được, “Ngươi đã gọi ta là đại ca, ta càng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, được rồi, một viên ta thay lão thái quân thu, còn một viên ta mua một ngàn lượng, nha đầu cũng đừng từ chối, ta biết ngươi thiếu tiền.”
Thượng Quan Huyền Dật nghe Hiểu Nhi nói Địch Thiệu Duy không phải người ngoài, trong lòng hơi hụt hẫng, chua chát, “Vậy còn ta?”