Chương 59: Bán ngọc trai, bán nhân sâm
“Cũng ba trăm lượng một viên, bên trong có bốn viên, mua bốn tặng hai, còn lại những viên nhỏ chỉ thu một trăm lượng.” Hiểu Nhi cho rằng hắn hỏi giá cả.
“Địch đại ca không phải người ngoài, vậy còn ta?”
“Thượng Quan đại ca cũng không phải người ngoài! Ba người chúng ta là đối tác, là cộng sự!” Hiểu Nhi hơi ngạc nhiên khi hắn hỏi chính là cái này, ghen? Sẽ không đâu, nàng lập tức phủ định, bây giờ nàng mới mấy tuổi, vẫn là một đứa trẻ, một chút mị lực cũng không có, mà hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh.
Đối tác? Cộng sự? Đây là quan hệ gì, nhưng nghe có vẻ không tồi.
Hắn lại cầm đồ được bọc trong mảnh vải lên, “Đây là cái gì?”
“Đây là nhân sâm, ngày hôm qua ta lên núi đi tìm mủ cao su thì thấy, đào lên.”
Thượng Quan Huyền Dật mở mảnh vải lên, lộ ra nhân sâm hoang dã hình người bên trong, trong phòng liền có tiếng hít thở mạnh.
“Nha đầu, ngươi sao lại để thứ tốt như này đều để trong một cái hộp, ngươi bất công!”
Thượng Quan Huyền Dật nghe xong, tâm tình tự nhiên tốt lên, “Cây nhân sâm này chỉ sợ có hơn một ngàn năm.”
Hắn thường xuyên nhìn thấy nhân sâm trăm năm, một ngàn năm cũng từng thấy, nhưng không lớn như vậy, nhân sâm này hẳn là mấy ngàn năm.
“Tiểu Phúc Tử lấy một vạn lượng cho Hiểu Nhi cô nương.”
Một vạn lượng, Hiểu Nhi cảm thấy chột dạ, nhân sâm này trồng chưa được bao lâu trong không gian, dược hiệu không biết có giống như nhân sâm ngàn năm chân chính hay không, dù sao thì nhân sâm ngàn năm chân chính, đã hấp thu tinh hoa trời đất ngàn năm, cây này có lẽ chỉ lớn chút thôi, “Không cần nhiều như vậy, năm trăm lượng là được.”
“Chủ nhân không cần lo lắng cho dù trồng chưa được bao lâu, nhưng so với nhân sâm ngàn năm bên ngoài còn tốt hơn.” Tiếng Thiên Bạch vang lên.
Nghe xong, Hiểu Nhi liền yên tâm.
Tiểu Phúc Tử đưa cho Hiểu Nhi ngân phiếu một vạn lượng, Hiểu Nhi vẫn không nhận, “Thượng Quan đại ca, không cần nhiều như vậy, ngọc trai này là lấy được từ trai trong sông ngày hôm qua, nhân sâm là ta lên núi đào, đều không phải tốn tiền, năm trăm lượng là đủ rồi.”
“Cầm đi, ngươi có thể nhặt được là ngươi may mắn, những thứ này đáng giá, nhà ngươi còn xây nhà, tiền nhiều hơn mới thuận lợi. Mọi người thân quen như vậy, ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi.”
Nghe xong, Hiểu Nhi mới nhận ngân phiếu, nàng cuối cùng cũng trở thành phú ông, tuy chỉ là phú ông nho nhỏ, cách đại phú ông một khoảng nhất định, nhưng so với người nghèo khó đã tốt hơn rồi!
Thượng Quan Huyền Dật đưa hộp cho Tiểu Phúc Tử, “Chúng ta đi xem cửa hàng.”
“Nha đầu, lần sau nếu đào được nhân sâm đừng quên Địch đại ca!” Địch Thiệu Duy nhìn cái hộp kia vẻ mặt giống như oán phụ.
“Được, lần sau ta nhất định sẽ đào thêm cho ngươi một cây.”
Hai người nghe xong đều coi như nàng đang nói đùa, nhân sâm không phải củ cải, trồng khắp nơi đều có, tưởng đào bao nhiêu liền có bấy nhiêu!
Ba người lên xe ngựa, bởi vì cửa hàng ở một con phố khác, cho nên rất nhanh đã đến, lúc trước Hiểu Nhi có nói qua yêu cầu về diện tích của cửa hàng, cho nên cửa hàng này rất lớn, thỏa mãn yêu cầu của nàng.
“Cửa hàng này đủ lớn, lúc trước là tiệm tạp hóa à?” Hiểu Nhi nhớ rõ lúc trước đi ngang qua nơi này cửa hàng hình như gọi là tiệm tạp hóa Chu Ký.
“Ừ, tiệm tạp hóa Chu Ký, con trai chủ tiệm tạp hóa này làm quan ở bên ngoài, ba lần bốn lượt thúc giục hắn đi qua hưởng phúc, hắn mới bán cửa hàng đi.”
“Một cửa hàng lớn như vậy mua hết bao nhiêu tiền?” Mấy người vừa đi, vừa nói chuyện phiếm.
“Cửa hàng này còn có hậu viện, bởi vì có quen biết với chủ tiệm, nên cũng không đắt, chỉ cần năm trăm lượng.” Địch Thiệu Duy dẫn mấy người đến hậu viện nhìn xem.
Hậu viện không lớn, chỉ có ba gian phòng chính, đông tây sương phòng ba gian. Hai gian phòng đối diện, phân biệt là nhà bếp và nhà xí.
Phòng chính làm thành một gian phòng nghỉ cho ba người, đông sương phòng một phòng thu chi, một phòng cho chưởng quầy, một phòng làm kho hàng. Tây sương phòng cũng có một phòng làm kho hàng, khác hai phòng khác cho tiểu nhị cửa hàng ở.
Trong viện có giếng trời, cạnh giếng trời trồng một cây táo, còn đào một cái giếng, thuận tiện cho dùng nước.
Cửa hàng này và hậu viện đều rất nghiêm chỉnh, năm trăm lượng bạc rất có lời.
“Thế nào, cửa hàng này làm cửa hàng đồ chơi được không?” Địch Thiệu Duy rất hài lòng với cửa hàng này.
“Rất tốt, tối nay ta sẽ vẽ bản thiết kế, ngày mai đưa cho La đại phu, để hắn phái người đưa cho các ngươi được không?”
“Chúng ta định mở một cửa hàng ở phủ thành và đế đô, đế đô là tổng cửa hàng, nha đầu khi nào rảnh thì đi xem?”
“Đế đô quá xa, tạm thời không đi được, ngươi sai người đưa cho ta bản thiết kế cửa hàng, đo kích thước, ta xem có thể vẽ được bản thiết kế hay không. Phủ thành à, nếu đi thì phải qua đêm ở đó một ngày, ba ngày sau đi!”
Ngày kia nhà nàng khởi công xây nhà, lúc đó chắc chỉ đào móng, sau ngày kia nàng đi một hai ngày chắc không có vấn đề gì đi.
Hiểu Nhi đưa cho bọn họ xem bản thiết kế nàng vẽ, lại nói với bọn họ ý tưởng thiết kế cửa hàng, “Các ngươi vừa xem bản thiết kế, còn cho các ngươi bản thiết kế đồ ta bán ở chợ, ta định đặt ba mươi con búp bê vải chia thành ba loại, ba loại này phân biệt là sứ giả bầu trời, linh thú trên mặt đất, tinh linh dưới nước, chia thành ba quầy trưng bày riêng.”
Hiểu Nhi tìm bản thiết kế ba quầy trưng bày, thiết kế mỗi quầy phân biệt bằng đám mây, núi cao, giọt nước, bản thiết kế quầy trưng bày vẽ rất phù hợp với chủ đề, lại không mất đi sự trang nhã. Lại nói ba quầy trưng bày để ở vị trí kia của cửa hàng, hỏi bọn hắn có ý kiến hay không.
Hai người lắc đầu, “Không ý kiến.”
Phân loại, lại quầy chuyên doanh, lại quầy trưng bày, hai người đều hiểu những từ mà Hiểu Nhi, nhưng ghép lại với nhau lại không hiểu ý nghĩa của các từ.
“Cửa hàng còn thiết hai khu thời trang trẻ em, một khu dành cho nam, một khu dành cho nữ, thời trang trẻ em đưa trước ra thị trường nam nữ các loại mười bộ, ta vẽ xong thiết kế, sau đó cùng nương ta làm thành bản mẫu lại đưa cho các ngươi.”
Sau đó Hiểu Nhi lại chỉ vào công viên trò chơi, cầu trượt, nhà bóng, đệm nhún, vòng quay ngựa gỗ, xích đu, khu xếp gỗ vừa nói vừa chỉ vào vị trí của các loại trò chơi trong cửa hàng.
“Công viên trò chơi chúng ta phải làm tốt công tác an toàn, thiết lập quy tắc trò chơi, mỗi đứa trẻ đi vào và người đi cùng đều phải tuân thủ.……”
“Cửa hàng chúng ta cần phải huấn luyện cho chưởng quầy, tiểu nhị, phải tuân theo nguyên tắc khách hàng là trên hết, không thể xảy ra tranh chấp với khách, cần phải thiết lập mã nhân viên ……”
Sau đó Hiểu Nhi nói, Tiểu Phúc Tử ghi chép, mã nhân viên, mã hàng hóa đều phải ghi chép rõ ràng.
Cuối cùng, Hiểu Nhi lấy ra một bản vẽ với các chữ độc đáo. Nàng dùng nét đầu tiên của từ “Bằng” làm đuôi sóc, vẽ một con sóc đơn giản, lại ở bên trong chữ “Vòng” có từ “Cuộn” thiết kế thành một con ốc sên, làm thành logo ba chữ Vòng Bằng Hữu (*) rất đẹp mắt.
vòng bằng hữu (朋友圈) (*): danh sách bạn bè, từ này thường dùng trên các trang mạng xã hội của Trung Quốc
“Ta nghĩ ra một cái tên cho cửa hàng đồ chơi là ‘Vòng Bằng Hữu’ được không?”
“Vòng Bằng Hữu? Được! Ý tưởng mới!”
“Có thể.”
Hiểu Nhi thấy bọn họ không có ý kiến liền nói: “Đồ chơi của chúng ta vừa lên kệ liền rất dễ bị người khác bắt chước, cho nên chúng ta phải không ngừng sáng tạo, còn phải cho cửa hàng của chúng ta mỗi một sản phẩm đều thêu hoặc khắc ký hiệu của cửa hàng, cho mọi người biết ký hiệu của cửa hàng chúng ta, khi tiểu nhị giới thiệu đồ chơi của cửa hàng chúng ta, nên xen kẽ một số từ, tựa như ‘đồ chơi mà Vòng Bằng Hữu chúng ta bán là đồ mà chúng ta tự thiết kế, chất liệu từ trong ra ngoài đều là thượng đẳng, hơn nữa phải có ký hiệu của Vòng Bằng Hữu đồ chơi mới là hàng thật.”
“Mỗi lần trước khi chúng ta đưa ra thị trường đồ chơi mới đều phải được tuyên truyền bằng tranh trước cửa cửa hàng, ta gọi nó là tranh quảng cáo, trên tranh quảng cáo ngoài vẽ mấy món đồ chơi sắp đưa ra thị trường, còn phải có một câu quảng cáo tựa như cái gì sắp được đưa ra thị trường, đồ chơi nào là xu hướng của thời đại sắp được ra mắt, v.v...”
“Tóm lại chúng ta phải nỗ lực để mọi người cảm thấy đồ chơi của Vòng Bằng Hữu là độc nhất vô nhị, là tốt nhất, làm mọi người cảm thấy có được hàng thật của Vòng Bằng Hữu là tốt, giảm bớt tổn thất kinh doanh do hàng giả tạo thành, cũng làm đồ chơi của chúng ta mặc dù là trên thị trường rất nhiều hàng giả, giá cả thấp rất nhiều, nhưng vẫn có người mua đồ chơi nhà chúng ta, bởi vì đồ chơi của Vòng Bằng Hữu là khác biệt, là người phát minh, hàng giả không thể so sánh được, để mọi người nhớ kỹ ký hiệu của Vòng Bằng Hữu, để mọi người khi cần mua đồ chơi liền nhớ tới Vòng Bằng Hữu, nhớ tới này ký hiệu, như vậy có lợi cho thương hiệu Vòng Bằng Hữu, làm mỗi một thế hệ trẻ em đều khát vọng có được đồ chơi của Vòng Bằng Hữu.”
Hiểu Nhi nói nghiêm túc, cẩn thận, chu đáo mọi mặt, không thể không nói tất cả đều hoàn hảo!