Chương 60: Động thổ đại cát
Hôm nay là ngày đầu tiên khởi công xây nhà mới của nhà Hiểu Nhi, sáng sớm Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đã chuẩn bị đồ để tế lễ, hôm qua Thẩm Thừa Diệu mua một con gà trống trở về, bây giờ đang ở trong viện vặt lông. Lưu thị ở trong phòng bếp nấu bánh trôi, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo nặn bánh, dùng đậu phộng và hạt mè làm nhân, bởi vì ba cha con thích ăn bánh trôi, nên cần làm nhiều một chút, cho nên Lưu thị nấu một nồi to. Chuẩn bị cũng mang cho thượng phòng và nhà tứ thúc một chút.
Hiểu Nhi hỗ trợ nấu một đĩa đồ chay, sau đó lại đi làm bánh bao trường thọ, nhân bánh bao trường thọ dùng đường trắng, bột mì nấu chín với mật quýt, mỡ heo quấy thành, rất thơm ngọt. Nàng làm bánh bao trường thọ thành hình quả đào, làm xong lại lấy một quả thanh long ruột đỏ, cắt ra, lấy thịt quả bôi một chút màu đỏ lên trên mặt bánh, một chiếc bánh bao trường thọ trắng trắng hồng hồng xuất hiện. Hôm trước Hiểu Nhi về nhà, lén bỏ vào trong sọt chín quả táo, chín quả quýt, ba quả thanh long ruột đỏ và một quả bưởi đều dùng để tế lễ. Bây giờ quả thanh long ruột đỏ này là lần đó lấy từ không gian ra. Hiểu Nhi hấp một lồng, mười hai cái. Nàng dùng cái đĩa xếp chín cái để lát nữa dùng để tế lễ, lần đầu tiên hai huynh đệ thấy bánh bao trường thọ giống như quả đào đều la hét muốn ăn.
“Những cái này không được ăn, trong nồi còn có ba cái.”
Lưu thị dùng chén xếp ba cái ra, “Bánh bao này làm người ta vui mừng như vậy, ta liền đoán các ngươi khẳng định sẽ đòi ăn, ba tỷ đệ các ngươi mỗi người một cái đi.”
“Nương là tốt nhất!” Cảnh Hạo chạy tới cầm hai cái, một cái đưa cho Cảnh Duệ, một cái đưa cho Hiểu Nhi, sau đó mới cầm lên ăn, vừa ăn vừa nói, “Ân, rất ngon, rất ngon!”
“Nương, đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Hiểu Nhi nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ khoảng bảy giờ sáng, bọn họ dậy từ hơn bốn giờ sáng để chuẩn bị.
“Sắp xong rồi, đang nấu chè hạt sen và đầu heo, một lát là xong.”
“Chúng ta đem đồ đã nấu xong cho vào hộp rồi để lên xe bò trước đi, sắp đến giờ rồi, nhanh đi ra mảnh đất đi.”
Lưu thị nhìn sắc trời, động tác càng nhanh mà cất đồ tế lễ vào hộp đồ ăn, Thẩm Thừa Diệu đặt đầu heo đã chín vào đĩa, lại đựng chè vào chén lớn, sau đó bỏ vào hai hộp đồ ăn khác nhau, nhấc ra ngoài đặt lên xe bò.
“Cha đi mời ông nội cùng đi đi.” Hôm nay là ngày lành nhà nàng khởi công xây nhà, về tình về lý đều nên mời Thẩm lão gia tử xuất hiện.
“Ta đi luôn đây.” Thẩm Thừa Diệu lên tiếng liền đi đến thượng phòng, tối hôm qua hắn đã mời Thẩm lão gia tử mấy lần, Thẩm lão gia tử cũng đồng ý.
Thẩm Thừa Diệu đi đến thượng phòng, Thẩm lão gia tử đã mặc quần áo chờ ở đó, “Cha, chúng ta đi thôi.”
Thẩm lão gia tử cười nói, “Ừ, ta vừa định đi ra đó.”
Thẩm Thừa Diệu lại hỏi Thẩm Trang thị đang ngồi trên giường đất: “Nương có muốn đi cùng hay không?”
Thẩm Trang thị ngẩng đầu lên rồi nói, “Ta đi làm gì, lại không phải xây nhà cho ta ở.”
Thẩm Thừa Diệu bị châm chọc một chút, nhất thời quên cả phản ứng như thế nào, Thẩm lão gia tử trừng mắt nhìn nàng một cái, “Sáng sớm, phát điên cái gì? Mặc kệ nàng, chúng ta đi đi, đừng chậm trễ giờ lành.”
Thẩm Thừa Diệu cười “Nương, con và cha đi trước.”
Thẩm Trang thị hừ một tiếng.
Thẩm Thừa Diệu đỡ tay Thẩm lão gia tử đi ra ngoài, Thẩm lão gia tử hất tay hắn ra, “Cha còn chưa già đến mức cần người đỡ mới đi được, nhanh đi đi.”
Hai người đi ra sân, Lưu thị đã đem tất cả đồ phải dùng đặt lên trên xe bò, cả nhà đi lên xe bò, đi đến đầu thôn.
Trên đất hoang đầu thôn, Lương đốc công đã dẫn mười mấy công nhân đang chờ, trên chỗ đất hoang khác cũng sớm đã có người khai hoang.
Lương đốc công thấy Thẩm Thừa Diệu, vội tiến lên chào hỏi với Thẩm lão gia tử, sau đó lại nói với Thẩm Thừa Diệu, “Nhanh lên, giờ lành tới rồi, nhanh lên, chúng ta cũng có thể khởi công.”
Thẩm Thừa Diệu gật đầu đồng ý, sau đó liền đem bàn dọn xuống xe bò, bày ở giữa mảnh đất hoang chuẩn bị xây nhà, đối diện phương hướng đại cát.
Lưu thị cũng đem tế phẩm ra bày biện, tế phẩm có gà, cá, đầu heo, chè trôi nước, bánh bao trường thọ, nước đường, táo, quýt, bưởi, đồ chay tổng cộng mười loại, cầu mong sau khi về nhà mới cuộc sống sẽ thập toàn thập mỹ.
Lưu thị đốt nến thơm, rót trà rượu, bắt đầu bái tế, trước tiên cúng bái ở giữa mảnh đất xây nhà, sau đó lại chuyển bàn đến bốn góc, bái tế từng chỗ từng chỗ. Bái xong, lại đi bái hai đỉnh núi, Lương đốc công cầm cái xẻng xúc một xẻng đất, “Khởi công đại cát!”
Thẩm Thừa Diệu đốt pháo, thì coi như xong.
Xây nhà phải bao cơm cho công nhân, đồ ăn cho mười mấy người, một mình Lưu thị bận rộn không lo hết, liền mời Lư thị và Hứa Văn Tuệ tới hỗ trợ, một ngày mười lăm văn, làm ba bữa cơm mỗi ngày.
Hứa Văn Tuệ biết nhờ nàng tới hỗ trợ nấu cơm rất vui mừng, không ngừng nói cảm ơn, Lưu thị biết nàng một thân một mình, cuộc sống rất khổ cực, có lòng giúp đỡ một chút, mà Lư thị chủ động tới hỗ trợ, không cần tiền công, nhưng Lưu thị biết nhà tứ thúc có nhiều chỗ cần tiêu tiền, mà chỗ kiếm tiền thì ít, bây giờ nhà nàng vì đã bán ngọc trai và nhân sâm nên không thiếu tiền, thế nào cũng không phải cho nàng tiền công.
Trong thôn có chuyện lớn gì, rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt, huống chi bây giờ đất hoang khai hoang, hầu như nhà nào cũng có người tới khai hoang, cho nên cạnh Thẩm lão gia tử có rất nhiều người xung quanh, ai cũng đều khen con cháu Thẩm lão gia tử có tiền đồ, đại phòng ở trấn trên mở tiệm tạp hóa, nhị phòng thì nghe nói đi về phương nam làm mua bán lớn, tam phòng một lúc mua rất nhiều đất hoang, lại xây nhà mới, mà tứ phòng tính tình tốt lại chăm chỉ tương lai nhất định cũng không kém. Lão gia tử được khen mặt đầy ý cười, miệng cười không khép được.
Gần đây Lý thị khắp nơi khoe khoang Thẩm Thừa Tông đi theo cữu huynh nhà mẹ đẻ nàng đi về phương nam làm buôn bán, trở về nhà nàng cũng muốn xây căn phòng lớn.
Sau khi khởi công Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò chuẩn bị đi trấn trên mua đồ ăn, Hiểu Nhi cũng muốn đi theo, trong không gian nàng có rất nhiều rau dưa, lúc này không lấy ra tới ăn thì đợi tới khi nào, cho nên nàng cũng muốn đi theo, sau đó tìm cơ hội đem đồ ăn chuyển ra.
“Cha đi mua thịt trước, ta ở đây nhìn xem có đồ ăn gì ngon, cha mua xong tới đây đón con là được.”
“Ừ, vậy một mình con cẩn thận một chút.”
“Vâng, con biết ạ.”
Nhà bọn họ mới phân gia không lâu, rau dưa trong vườn khẳng định không đủ để làm cho nhiều người như vậy, Hiểu Nhi nhìn đồ ăn trong chợ, sau đó tìm ngõ nhỏ không người, đem rau cải, rau chân vịt trong không gian ra bỏ vào hai cái sọt, sau đó lại lấy ra một bao củ cải, nửa bao hạt dẻ và bắt hai con gà rừng, lần trước bắt vào một đôi gà rừng, bây giờ trong không gian đã có rất nhiều gà rừng, nàng đem củ cải và hạt dẻ đặt lên trên sọt, sau đó kéo hai sọt đồ ăn ra ngõ nhỏ, đứng ở ven đường chờ Thẩm Thừa Diệu.
Thẩm Thừa Diệu rất nhanh đã về, ngoài thịt ra, hắn còn mua một ít gạo và mì và dầu muối nước tương, gia vị v…v….
Hắn thấy Hiểu Nhi mua đồ ăn tươi ngon như vậy, liền khen: “Không ngờ bây giờ vẫn có thể mua được đồ ăn tươi ngon như vậy, bao nhiêu tiền một cân?”
“Hai văn tiền, hai sọt đồ ăn này, là đồ ăn tốt nhất ở con phố, vốn dĩ lão bá bán ba văn một cân, thấy con mua hết mới rẻ hơn một văn. Con còn mua hai con gà rừng.”
“Hiểu Nhi thật giỏi, đúng lúc, hôm nay thịt ngon đều bán hết, ta cũng chỉ mua năm cân thịt, có hai con gà rừng thật đúng lúc.” Thẩm Thừa Diệu chuyển đồ ăn lên xe bò rồi nhanh chân về thôn, dù sao đồ ăn mua về còn phải rửa sạch và nấu chín, nếu muộn liền chậm trễ giờ cơm của nhóm công nhân.
Trở lại đầu thôn, ba người Lưu thị, Lư thị và Hứa Văn Tuệ cầm nguyên liệu nấu ăn đến dòng suối rửa sạch, Thẩm Thừa Diệu đi làm bếp tạm thời, dùng gạch đất làm tổng cộng đáp ba cái, xong lại đi chặt mấy cây cây trúc, làm mấy hàng tre, và sử dụng một cái ghế dài, dùng làm bàn dài và bàn ăn.
Làm xong cơm trưa, Lưu thị múc một chén lớn đồ ăn đưa cho Cảnh Duệ, bảo hắn đi đưa cho Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị, nhà bọn họ xây nhà làm đồ ăn rất đầy đủ đủ, một nồi cơm tẻ lớn, một nồi màn thầu bắp lớn, thịt cũng có hai loại, gà xào hạt dẻ, thịt hầm củ cải, đậu hũ Ma Bà, còn có canh rau cải. Mười mấy công nhân ăn đến khi hô chủ nhà phúc hậu, chẳng những tiền công cao, mà đồ ăn cũng nhiều, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ được ăn đồ nhiều dầu như vậy, thịt cũng nhiều, còn rất thơm ngon, nhìn những cái nồi một hạt cơm và một giọt nước canh cũng không bỏ sót là biết.
Mọi người ăn cơm xong, lại đi đào móng, Thẩm Thừa Diệu bảo bọn họ nghỉ ngơi bọn họ cũng không muốn, chủ nhà phúc hậu, bọn họ làm việc càng ra sức, những người này đều là người thành thật thiện lương, hiểu lòng người.