Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 61 - Chương 61 - Bị Thương

Chương 61 - Bị thương
Chương 61 - Bị thương

Chương 61: Bị thương

Cuộc sống lặng lẽ trôi qua theo thời gian, gần đây nhà Thẩm Thừa Diệu có thể nói bận đến chân không chạm đất, đất hoang đã khai hoang xong hết, trừ thanh toán tiền công, Thẩm Thừa Diệu còn dùng mồi câu Hiểu Nhi làm đi bờ sông vớt một thùng cá to, mỗi nhà tặng một con cá hai ba cân để tạ lễ, hậu quả là sau khi khai hoang xong mấy ngày, bờ sông rất náo nhiệt, toàn người cầm cái sọt vớt cá. Mà kết quả là: Mất hứng mà trở về.

Hôm nay là sinh nhật của Thẩm lão gia tử, trời chưa sáng Thẩm Thừa Diệu liền đi trấn trên mua gà vịt thịt cá, v.v. trở lại, bây giờ ở chỗ giếng trời Lưu thị và Lý thị đang dùng nước sôi nhúng gà vịt để vặt lông, Lư thị làm thịt cá, Lam thị đang rửa rau xanh.

Lý thị nhìn Hiểu Nhi đang đi về phía vườn rau ở hậu viện, phát hiện nha đầu kia sau khi phân gia cao lớn hơn không ít, làn da trắng hồng, mềm mại mịn màng, trong lòng kinh ngạc, mới phân gia chưa được bao lâu, ăn riêng mới được mấy ngày, nha đầu thúi kia lại lớn lên tốt như vậy! Lại nhìn tiểu muội trên lưng Lưu thị lại càng trắng trẻo, béo tròn rất đáng yêu! Ở Thẩm gia, cho dù Thẩm Bảo Nhi lớn lên cũng không trắng trẻo đáng yêu như tiểu nha đầu này! Trong lòng càng là đố kỵ, tại sao rõ ràng nhà nàng hơn nhà người ta mà lại sống thoải mái hơn nàng! Nàng nhớ ngày đó Vương đại thẩm nói lời đồn đãi trong thôn gần đây, vì đố kỵ trong lòng không dễ chịu, cũng muốn cho người ta khó chịu, “Tam đệ muội, Hiểu Nhi nhà ngươi càng ngày càng mê người, khó trách có thể quyến rũ được công tử nhà giàu. Tuổi còn nhỏ thật là thủ đoạn!”

Lưu thị nghe xong, dùng sức ném lông vịt đang rút vào chậu gỗ, bắn nước lông gà tanh hôi vào người Lý thị.

“A…… Lưu thị ngươi phát điên cái gì?”

“Lý thị, nếu ngươi lại nói bậy ta hắt nước vào mặt ngươi là nhẹ, ngươi xem ta có xé cái miệng thối của ngươi hay không!” Lưu thị trong lòng tức giận, cái gì mà Hiểu Nhi càng thêm mê người, quyến rũ công tử nhà giàu! Lời này truyền ra ngoài thì Hiểu Nhi làm gì còn mặt mũi mà gặp người khác!

“Ta lại không nói bậy, lan truyền khắp thôn! Con gái ngươi nếu không câu dẫn công tử nhà giàu, người ta làm gì sẽ mời các ngươi ngồi xe ngựa, ái chà, nha đầu nha đầu, gọi rất thân thiết! Còn có, gần đây con gái ngươi không phải vài ba ngày ngồi xe ngựa đi ra ngoài, làn trước còn qua một đêm, ngày hôm sau mới trở về, cũng không biết là làm chuyện gì! Đừng có làm hỏng thanh danh, liên luỵ đến con gái ta!” Lý thị bị hắt nước bẩn vào người, chóp mũi tràn ngập mùi hôi tanh, cũng tức giận, càng nói lời cay độc.

“Bốp!” Lưu thị xông lên dùng sức tát Lý thị một bạt tai! “Nhà chúng ta và kia hai vị thiếu gia chỉ là quan hệ hợp tác cửa hàng đồ chơi, người ta là người quyền quý đồng ý kết giao với nhà ta, là coi trọng búp bê vải Hiểu Nhi làm mới mẻ lại làm người ta vui mừng, liền mua thiết kế của Hiểu Nhi để mở cửa hàng, mỗi lần Hiểu Nhi ra ngoài đều là đi xem cửa hàng đồ chơi trang trí và sản xuất! Cửa hàng kia rất nhanh sẽ khai trương ở trong huyện, ngươi đến lúc đó trợn to mắt chó mà xem! Ngày đó Hiểu Nhi đi phủ thành, đi lại trong ngày cũng không kịp, cha nàng cũng đi cùng, cái gì mà không biết làm chuyện gì! Ngươi không biết thì đừng có mà nói bậy, làm hỏng thanh danh Hiểu Nhi nhà ta, ngươi có đáng là nhị thẩm nàng à?”

Lý thị muốn đi lên kéo tóc Lưu thị, nhưng Lư thị lại kéo nàng, không cho nàng lên, “Nhị tẩu có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói!”

“Lư thị ngươi bỏ tay ra! Không liên quan đến chuyện của ngươi!”

Lam thị: “Nhị tẩu, thanh danh của con gái không thể bôi nhọ, ngươi không có chứng cứ thì đừng nói bậy!”

Lưu thị nhíu mày, lời này nghe như thế nào cảm giác không đúng.

“Vương đại thẩm tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy công tử trên xe kia gọi Hiểu Nhi là nha đầu, rất thân thiết!”

Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị nghe thấy liền từ thượng phòng đi ra, “Đều dừng tay cho ta!”

Lý thị thấy thế bất chấp đất đầy lông gà tiết vịt, trực tiếp ngồi trên mặt đất, phát huy tuyệt chiêu: Hai chân đá loạn, tay vỗ vào đùi khóc thét: “Cứu mạng, giết người rồi, Lưu thị muốn đánh chết ta rồi, tướng công ngươi mau trở lại đi, ngươi không ở nhà ta sắp bị ngươi huynh đệ khi dễ chết đi!”

Lưu thị thấy Lý thị như vậy cũng khôi phục lý trí, nhưng nàng không hối hận khi làm như vậy, thanh danh của con gái rất quan trọng, Hiểu Nhi Lý thị bôi nhọ như vậy, nếu về sau có người lấy việc này để nói, nàng làm sao mà có chỗ đứng, làm gì có người trong sạch dám hỏi cưới nàng!

Hiểu Nhi từ hậu viện chạy về, “Nương, làm sao vậy?”

Lưu thị vừa thấy Hiểu Nhi liền ôm chặt nàng, hai mắt đỏ bừng, lắc đầu.

Con cái chính là vảy ngược của Lưu thị, ai dám làm thương tổn con của nàng, nàng sẽ bùng nổ thiên tính của người làm mẹ là bảo vệ con cái! Giống như gà mái già, dựng thẳng lông trên người để chống chọi diều hâu!

Thẩm lão gia tử thấy Lý thị tóc tai lộn xộn, quần áo cũng ướt mỗi chỗ một ít, một bên mặt sưng phù, nhíu mày, đúng là không làm người ta bớt lo!

“Vợ lão nhị, có cái gì thì đứng lên lại nói! Như này thì ra thể thống gì!”

“Cha phải làm chủ cho con, Lưu thị khi dễ con, con nói hai câu, nàng liền động thủ đánh con, khi dễ nhà con không có đàn ông không ở nhà……”

“Ngươi đứng lên lại……”

“Ai cho ngươi khi dễ nương ta!” Lúc này không ai chú ý tới Thẩm Cảnh Chí múc nửa xô nước nóng trong cái nồi lớn ở bếp đổ lên người hai mẹ con đang ôm nhau.

“A!” Vài tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.

Một thân ảnh màu tím ở cửa nhanh như tia chớp lao về phía Hiểu Nhi chặn dòng nước nóng. Một bóng đen xuất hiện trong bóng tối đồng thời lao ra, chặn đi hơn nửa đong nước nóng cho nam nhân áo tím!

“Chủ tử!” Tiểu Phúc Tử kêu to, chạy qua đi.

Người trong viện đều bị dọa choáng váng.

“Biểu ca! Nha đầu!”

Hiểu Nhi vừa vặn quay đầu lại, trên mặt chỉ bị vài giọt nước bắn đến cũng cảm giác rất đau, nàng thấy nửa cánh tay Thượng Quan Huyền Dật đều ướt, mà toàn bộ sau lưng hắc y nhân đều ướt.

“Mau đưa tay ngâm vào trong nước lạnh! Ngươi mau đem quần áo cởi ra, nếu vết thương bị che lại sẽ càng nặng hơn!” Hiểu Nhi kéo Thượng Quan Huyền Dật đem nửa cánh tay hắn đặt trong thùng nước.

Hắc y nhân cũng chưa động, nhìn tay Thượng Quan Huyền Dật đang ngâm trong thùng nước, lại dường như không để ý quần áo mình đang ướt còn bốc hơi nóng.

Thẩm Thừa Tổ lấy một thùng nước lạnh hắt lên người hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, lạnh lùng mà nhìn Thẩm Thừa Tổ, Thẩm Thừa Tổ sợ tới mức vội vứt bỏ thùng: “Ta, ta chỉ là muốn giúp ngươi đỡ bị bỏng!”

Thượng Quan Huyền Dật thấy trên mặt Hiểu Nhi có mấy chỗ ửng đỏ, cau mày thật chặt, lửa giận trong lòng như núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, muốn thiêu hủy hết tất cả mọi thứ, giọng nói bởi vì cố nén lửa giận mà lạnh băng giống như từ địa ngục truyền đến. “Kéo vào tử lao!”

Hắc y nhân nhấc cổ áo Thẩm Cảnh Chí rồi đi ra ngoài!

Thẩm Cảnh Chí sợ tới mức khóc lớn, không ngừng vùng vẫy! “Nương, cứu mạng, nương……”

Đao trong tay hắc y nhân vừa động liền chém đứt một tay Thẩm Cảnh Chí, cả người hắn liền mềm nhũn.

“Chí Nhi, Chí Nhi ……” Lý thị lần này bị dọa khóc, nàng bò đến bên người hắc y nhân: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp…… Hắn chỉ là trẻ con, không hiểu chuyện…… Không phải cố ý!”

Hắc y nhân đá văng Lý thị ra, tiếp tục đi ra ngoài.

Lý thị đi đến trước mặt Thượng Quan Huyền Dật quỳ xuống dập đầu, “Vị thiếu gia này cầu xin ngươi, bỏ qua cho con trai ta! Hắn không phải cố ý, hắn biết sai rồi, về sau cũng không dám!”

Lưu thị không mọi chuyện sẽ thành như vậy, nghe Thượng Quan Huyền Dật muốn nhốt Thẩm Cảnh Chí vào tử lao, làm cho nàng cảm thấy áy náy, “Thượng Quan công tử, Chí Nhi hắn còn nhỏ không hiểu chuyện……”

“Phu nhân hắn làm chủ tử ta bị bỏng, cho dù chết vạn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.” Tiểu Phúc Tử hận không thể lột da hắn, róc xương hắn, làm chủ tử bị thương, tất cả người ở đây đều lấy cái chết để tạ tội cũng không đủ.

Hiểu Nhi cảm thấy Thẩm Cảnh Chí tội không đáng chết, nhưng còn tuổi nhỏ, tâm địa ác độc, cần phải chịu chút giáo huấn, nếu không về sau càng ngày càng hư hỏng.

“Thượng Quan đại ca, nếu ta có thể giúp ngươi chữa khỏi vết thương trên người ngươi và hộ vệ của ngươi, ngươi có thể ……”

“Nha đầu, loại người này không đáng để ngươi cầu tình!”

Thượng Quan Huyền Dật nhìn Hiểu Nhi, ngắt lời nàng, “Hắn dùng nước sôi hắt vào người ngươi!”

Hắn không để ý tay mình, nhưng nếu để nước sôi hắt lên người nàng, cả người nàng chắc chắn đều bị bỏng, hủy dung là chuyện nhỏ, nếu miệng vết thương thối rữa, mất mạng là chuyện lớn!

“Ta biết, nhưng hắn nói như thế nào cũng là đường ca của ta, nếu ta giúp ngươi tìm dược chữa khỏi vết thương của ngươi, ngươi có thể tha cho tội chết cho hắn hay không?”

Thượng Quan Huyền Dật nhìn Hiểu Nhi, hắn hiểu được, “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

Nghe thế, Lý thị tiếp tục quỳ lạy, “Công tử, ngươi tha cho hắn đi, hắn không phải cố ý!”

“Lại cầu tình, ngươi cũng đi chịu tội cùng đi!” Địch Triệu Duy liếc nhìn phụ nhân ngu xuẩn này!

Nghe xong, Lý thị không dám nói thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment