Chương 62: Trúng độc
Hiểu Nhi dẫn Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy vào tây sương phòng.
“Các ngươi ngồi xuống trước ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Sau khi Hiểu Nhi về phòng lập tức chui vào không gian, hái một mảnh lá cây Vô Ưu, “Bạch Thiên, lá cây này có thể chữa vết thương bị bỏng không?”
“Có thể, nhưng tốt nhất ngươi không cần cho hắn trực tiếp ăn một mảnh lá cây, nếu không khỏi ngay lập tức sẽ có phiền toái.”
“Ta sẽ nghiền nát lá cây, chia thành mười ngày cho hắn ăn dần là được.”
“Lại thêm một giọt nước Vô Ưu trong hồ, sẽ có tác dụng với hắn.”
Nước Vô Ưu dùng để giải độc, Bạch Thiên nói nước Vô Ưu có tác dụng với Thượng Quan Huyền Dật, đó là nói “Hắn trúng độc?”
“Độc mạn tính, độc tính sẽ phát tác đột ngột, khi độc tính phát tác sẽ dẫn đến mù trong chốc lát, may mắn hắn phát hiện sớm, không tiếp tục ăn độc dược kia, nếu không hắn đã trở thành người mù.”
Mù trong chốc lát! Nếu gặp tình huống nguy hiểm, mù trong chốc lát đủ để giết chết hắn một mạng.
Tuy mới quen biết Thượng Quan Huyền Dật không lâu, nhưng duyên phận người với người chính là kỳ lạ như vậy, có một số người ngươi và hắn chỉ nói với nhau mấy câu, ngươi liền cảm thấy rất thân quen với hắn, giống như tri kỷ, mới gặp lần đầu đã cảm thấy rất thân quen, cảm giác của Hiểu Nhi đối với Thượng Quan Huyền Dật chính là như vậy, cảm giác hắn đáng để nàng tin tưởng, tựa như quen biết đã lâu.
Nàng hái hai mảnh lá cây tách riêng và nghiền nát, sau đó bỏ thêm một giọt nước Vô Ưu và một ít bốt ngọc trai vào một mảnh lá cây rồi quấy đều, xoa thành mười viên kích thước như nhau, sau đó cũng dùng phương pháp đó, chỉ là không bỏ thêm nước Vô Ưu vào cũng chế thành mười viên, sau đó lấy giấy gói lại, liền ra không gian.
Trở lại phòng Thượng Quan Huyền Dật đang ngồi, chỉ thấy Thẩm Ngọc Châu, Thẩm Bảo Nhi, Thẩm Bối Nhi vây quanh hai người, Hiểu Nhi nhướng mày.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị xấu hổ, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng che mặt, quả thật xấu hổ đến cực điểm!
“Hai vị cô nương làm ơn cách xa chủ tử nhà ta một mét!” Tiểu Phúc Tử đưa tay ngăn cản cho hai người.
“Công tử tay ngươi còn đau không, ta giúp ngươi thổi thì sẽ không đau như vậy.” Thẩm Ngọc Châu từ trước đến nay chưa từng gặp qua thiếu nhiên anh tuấn như vậy, cuối cùng nàng đã gặp được vị phu quân lý tưởng của mình.
“Công tử ở đây ta có thuốc trị bỏng tốt nhất, để ta giúp ngươi bôi thuốc đi, bị bỏng nặng như vậy chắc chắn sẽ rất đau!” Bộ dáng Thẩm Bảo Nhi trông dịu dàng mềm yếu, lại rất đau lòng.
Mà Thẩm Bối Nhi tay bưng một chén trà đưa đến trước mặt Địch Triệu Duy, “Công tử, mời uống trà, lá trà này là cữu cữu ta mua từ phía nam về, cha ta rất thích uống!”
Thượng Quan Huyền Dật đánh giá gian nhà này, coi hai người như không khí, vẻ mặt Địch Triệu Duy đầy không kiên nhẫn, thấy Hiểu Nhi xuất hiện ở cửa, lập tức đứng lên làm đổ cả chén trà Thẩm Bối Nhi đang bưng, “Nha đầu, ngươi đã trở lại rồi!”
May mắn, nước trà không nóng, nếu không nàng lại chịu khổ, nhìn váy ướt một mảng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi rất vô tội, đây là nằm mà cũng trúng đạn, nhưng ánh mắt Thẩm Bối Nhi không coi là gì, nàng lại không đau không ngứa, ai để ý nàng!
“Ta đi lấy thuốc, cũng chỉ mất thời gian bằng mấy câu nói, ngươi đừng nói làm như ta đã đi rất lâu vậy.”
“Mấy bà điên này từ đâu ra, mau đuổi ra đi, toàn mùi son phấn kia thấp kém, ngửi được làm ta muốn phun.”
Bà điên? Son phấn thấp kém? Thẩm Bảo Nhi nghe xong mặt đỏ, trong lòng cảm thấy nhất định là Thẩm Ngọc Châu và Thẩm Bối Nhi liên luỵ nàng, vì thế nàng liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy ra, bộ dáng hoa lê đái vũ, làm người ta vừa nhìn đã thấy thương tiếc.
“Công tử ~” Giọng nói nũng nịu kia làm Địch Triệu Duy không nhịn được rùng mình một cái, nổi da gà.
“Ta không chịu nổi, đi trước.” Nói xong chạy nhanh ra ngoài.
“Công tử ~” Thẩm Bối Nhi học theo giọng nói của Thẩm Bảo Nhi, đuổi theo.
Hiểu Nhi không nhịn được cười, Thượng Quan Huyền Dật thấy Hiểu Nhi cười, không nhịn được một tay cầm quạt gõ vào đầu nàng một cái, “Rất buồn cười?”
Lập tức nhận lấy ánh mắt như tia X quang, Hiểu Nhi nhịn cười lắc đầu, “Khụ khụ, không phải, đây là thuốc trị bỏng cho ngươi, một ngày một viên, ăn mười ngày là được. Đây là cho hộ vệ của ngươi, cũng một ngày một viên, hai gói thuốc đừng để nhầm lẫn.”
“Hai gói thuốc không giống nhau?”
“Không giống nhau, của ngươi tốt hơn nhiều!”
Thượng Quan Huyền Dật ném kia gói thuốc kém hơn cho Tiểu Phúc Tử, “Đưa cho Hữu Quân, một ngày một viên.”
Mà hắn mở gói thuốc cho chính mình ra, cầm một viên bỏ vào trong miệng. Động tác ưu nhã đến mức hai người hoa si bên cạnh đều chảy nước miếng.
Tiểu Phúc Tử muốn ngăn cản, “Chủ tử, thuốc ở bên ngoài dược sao có thể tùy tiện ăn!”
“Không sao.” Viên thuốc vừa vào miệng là tan, đồng thời đau đớn trên tay cũng hết, Thượng Quan Huyền Dật kinh ngạc, dược hiệu của viên thuốc này cũng quá nhanh đi, nha đầu này có thể đem thuốc tốt như thế cho hắn, cũng không uổng phí hắn đối xử tốt với nàng như vậy.
Thấy hắn tin tưởng mình như vậy, trong lòng Hiểu Nhi cũng cảm thấy cao hứng, cho hắn một giọt nước Vô Ưu là đáng giá.
“Chúng ta trở về đế đô, có chuyện gì ngươi biết làm thế nào để tìm ta rồi đấy.” Thượng Quan Huyền Dật đứng lên, nhìn Hiểu Nhi một cái, liền đi ra ngoài.
Hiểu Nhi gật đầu, “Nhớ phải uống thuốc.”
Hai vợ chồng Thẩm Thừa Diệu, “Thượng Quan công tử đi thong thả.”
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, liền rời đi Thẩm gia, mà từ lúc hắn bước vào Thẩm gia đến nay một ánh mắt hắn cũng chưa thèm liếc nhìn ai ngoài Thẩm gia tam phòng.
Tiểu Phúc Tử ngăn cản hai thiếu nữ hoa si, “Hai vị cô nương, đừng mơ tưởng đến gần chủ tử nhà ta, nếu không ta sẽ không khách khí!” Sau đó lại tranh thủ lúc rảnh rỗi mà nói với gia đình Hiểu Nhi “Thẩm tam gia, Thẩm Tam phu nhân, Hiểu Nhi tiểu thư, ta cáo lui trước!”
Thượng Quan Huyền Dật đi rồi, Hiểu Nhi và Lưu thị liền tiếp tục bận việc lúc nãy chưa hoàn thành, hôm nay là sinh nhật Thẩm lão gia tử, ngoài gia đình mình thì còn mời đại ca Thẩm lão gia tử, nhà thôn trưởng tới ăn cơm, nghe nói nhị công tử nhà Huyện thừa đính hôn với Thẩm Bảo Nhi cũng sẽ lại đây, cho nên lão gia tử cố ý dặn dò đồ ăn chuẩn bị phong phú chút.
Lam thị và Lý thị đều vây quanh Lưu thị và Hiểu Nhi hỏi thăm Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy, mà hai người một mực chỉ trả lời các nàng, “Hắn mua búp bê vải của chúng ta mở cửa hàng đồ chơi, cái khác chúng ta cũng không biết.” Hai người hỏi tới hỏi lui cũng hỏi không được gì mới từ bỏ.
Thẩm Ngọc Châu trở lại thượng phòng trực tiếp nói với Thẩm Trang thị, “Nương, con muốn lấy vị công tử áo tím vừa nãy làm phu quân!”
Từ trước đến nay Thẩm Trang thị đối với yêu cầu của Thẩm Ngọc Châu đều đồng ý, “Được, nương đi hỏi thăm xem hắn là công tử nhà ai, theo ta thấy, hắn cũng miễn cưỡng xứng đôi với bảo bối nhà ta.”
Thẩm lão nhân nghe xong quát lớn: “Làm càn, người nọ vừa thấy đã biết thân phận bất phàm, há là người chúng ta có thể xứng đôi! Con gái nhà ta thành thật không thể đi làm thiếp cho người ta.”
“Ngọc Châu chỗ nào không xứng với hắn, Ngọc Châu nhà ta lớn lên dung nhan tuyệt đẹp, vị nào công tử nhà giàu nào chẳng nghĩ cầu hôn, không phải danh gia vọng tộc ta còn chưa để ý đâu.”
Thẩm lão gia tử lắc đầu, lười lãng phí nước miếng.
Thẩm Bảo Nhi trở lại phòng, đem đối tượng đính hôn của mình so sánh với Thượng Quan Huyền Dật, phát hiện càng so sánh, nhị công tử nhà Huyện thừa càng khó coi, thậm chí còn kém hơn cả một ngón tay của người ta, trong lòng hơi chút hối hận, nếu sớm gặp gỡ hắn một chút thì tốt rồi.
Hiện tại nàng đã đính hôn, làm sao bây giờ!
Thẩm Ngọc Châu dường như cũng có hứng thú với Thượng Quan công tử, đây là muốn cướp của nàng! Nhớ tới đính hôn yến lần trước Thẩm Ngọc Châu còn nhăn mày tức giận vơi nhị công tử nhà Huyện thừa, đột nhiên trong lòng biến hóa, lộ ra một ý cười.