Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 63 - Chương 63 - Từ Hôn

Chương 63 - Từ hôn
Chương 63 - Từ hôn

Chương 63: Từ hôn

Xảy ra chuyện Thẩm Cảnh Chí bị bắt, Thẩm lão gia tử định hủy bỏ tiệc mừng thọ, nhưng Thẩm Thừa Quang nói người nhà Huyện thừa sẽ đến, Thẩm lão gia tử mới thôi.

Lý thị tuy đau lòng con trai mình, nhưng nàng cũng không làm ra chuyện đi chịu tội cùng con trai, chỉ có thể quỳ gối trước mặt Thẩm lão gia tử cầu xin hắn cứu cháu trai minh, Lý thị cũng biết tự nàng đi cầu tam phòng, tam phòng nhất định sẽ không đồng ý, nhưng Thẩm lão gia tử nói chuyện, tam phòng nếu không đồng ý thì là bất hiếu.

Thẩm lão gia tử trực tiếp nhìn về phía Hiểu Nhi, hắn cũng nhìn ra hai vị công tử kia là vì Hiểu Nhi mà đến, “Hiểu Nhi nha đầu, ngươi xem, có thể cầu xin vị công tử kia hay không, thả đường ca của ngươi?”

“Ông nội, vừa nãy cháu đã cầu xin, vị công tử kia thân phận cao quý, chỉ nhốt tam đường ca vào nhà lao tháng rưỡi đã là nhẹ, Thượng Quan là quốc họ, vị công tử kia có thể là hoàng thân quốc thích, một người giở trò xấu, cả nhà chúng ta đều có khả năng cùng chịu tội!”

Thẩm Bảo Nhi, Thẩm Ngọc Châu nghe xong trong lòng càng thêm kích động.

Thẩm lão gia tử nghe xong cũng sợ “Vợ lão nhị, Chí Nhi càng ngày càng không tốt, tâm tư lại không đứng đắn, nhân cơ hội này nhận chút giáo huấn cũng tốt. Ta không ngăn cản ngươi đi gánh tội thay Chí Nhi, nhưng muốn người cả gia đình cùng đi chịu tội là không được.”

Lý thị nghe xong cũng không nói gì nữa, nếu người bị bỏng là hoàng thân quốc thích thật thì tru cửu tộc cũng rất có khả năng.

Gần đến giữa trưa, gia đình thôn trưởng và gia đình Thẩm Nhân Phú đang ở trong phòng chờ có chút xấu hổ lại có chút không kiên nhẫn, xe ngựa nhà Huyện thừa rốt cuộc tới, Thẩm lão gia tử thấy người tới cũng thở ra nhẹ nhõm!

Huyện thừa nhị công tử Minh Trị Kiệt bước đến đầu tiên, gã sai vặt đi theo sau cầm thọ lễ, Thẩm Thừa Quang thấy hắn đi vào tới lập tức đứng lên, bởi vì là con trai của Huyện thừa, mọi người cũng đứng lên theo.

Minh Trị Kiệt đi đến hành lễ với Thẩm lão gia tử, sau đó lại hành lễ với Thẩm Thừa Quang, lại hành lễ với thôn trưởng và Thẩm Nhân Phú Thẩm Thừa Diệu, các trưởng bối, v.v.v, dù cùng thế hệ nhưng cũng gật đầu cúi chào.

“Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được Tử Hiên huynh.”

“Thúc công trong tộc mừng thọ, ta biết Trị Kiệt huynh muốn đến, sáng sớm liền tới đây để chờ ngươi, ai ngờ đợi nửa ngày ngươi mới đến.” Thôn trưởng cũng có thể coi là cháu trai năm đời của Thẩm lão gia tử.

Nghe xong Minh Trị Kiệt mặt hơi đỏ lên, lại hành lễ, “Trong nhà đột nhiên có việc trì hoãn, làm mọi người đợi lâu.”

Thẩm Thừa Quang bảo Minh Trị Kiệt ngồi xuống chỗ của hắn, Minh Trị Kiệt từ chối, ngồi bên cạnh Thẩm Tử Hiên.

Hiểu Nhi nhìn đối tượng đính hôn của Thẩm Bảo Nhi trong truyền thuyết, dung mạo tuấn tú, thân hình cao bảy thước nhưng hơi gầy yếu, đầu đội khăn vuông, màu trường bào gấm màu trắng, điển hình thư sinh yếu đuối. Thẩm Tử Hiên dường như rất quen thân với hắn, mà hắn vừa bước vào liền hành lễ với mọi người, không bởi vì gia thế hơn người mà cao cao tại thượng, ngược lại có chút văn nhã và thẹn thùng. Thẩm Bảo Nhi vẫn được gọi là tinh mắt, nhưng…… Nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, người nào đó dường như cũng không vừa lòng muốn leo lên cành cao khác.

Trước lúc ăn cơm, Thẩm Bảo Nhi tự mình bưng canh gà cho mọi người, Minh Trị Kiệt thấy Thẩm Bảo Nhi đứng cạnh hắn đặt bát canh xuống, liền không nhịn được đỏ mặt, “Cảm ơn, Bảo Nhi cô nương.”

Hiểu Nhi thấy âm thầm lắc đầu, đáng tiếc.

Trên bàn nữ nhân, Hiểu Nhi ngồi cạnh Thẩm Ni Nhuế, muội muội Thẩm Tử Hiên, mà Thẩm Ni Nhuế ngồi cạnh Thẩm Bối Nhi, Thẩm Bảo Nhi bưng canh gà cho Thẩm Ni Nhuế sau đó bưng chén cho Thẩm Bối Nhi, rồi cầm khay đi ra ngoài.

Thẩm Bối Nhi thấy bát canh gà của Thẩm Ni Nhuế nhiều hơn một miếng đùi gà, liền dùng tay chạm vào Thẩm Ni Nhuế đang nói chuyện với Hiểu Nhi, “Ni Nhuế tỷ, ta thích ăn đùi gà, ta và ngươi đổi chén canh được không?”

Thẩm Ni Nhuế nghe xong liền tự mình đổi hai chén canh, Thẩm Bối Nhi cười với nàng rồi ăn.

Bởi vì Thẩm Bối Nhi lo lắng bị Thẩm Trang thị mắng, nên chỉ dám nhỏ giọng hỏi, trên bàn mọi người đều đang ăn uống, không để ý đến cảnh tượng này.

“Ni Nhuế tỷ, mau ăn canh đi, canh gà lạnh sẽ không ngon.” Hiểu Nhi cũng không để việc này ở trong lòng, tính cách Thẩm Bối Nhi giống Lý thị, thích chiếm tiện nghi.

Thẩm Bảo Nhi trở về thấy Thẩm Bối Nhi uống hết canh gà, lại nhìn sang bàn nam nhân, Minh Trị Kiệt cũng đang uống liền thả lỏng.

Lý thị ở phòng bếp trước khi dùng cơm đã lén trộm rất nhiều thịt đến phòng cho Thẩm Bối Nhi ăn, cho nên nàng rất nhanh đã ăn no, tránh cho ngồi một lát lại phải thu dọn, liền nói một câu “Mọi người từ từ ăn” liền chạy nhanh khỏi bàn.

Thẩm Bảo Nhi thấy thế trong lòng âm thầm vui mừng, kế hoạch thành công một nửa.

Thẩm Ni Nhuế ăn được một nửa, bụng liền đau, đang ăn dở bữa mà đứng lên đi vệ sinh thì cũng thiếu lễ độ, nàng nhịn đau vội vàng cơm nước xong nói một câu, “Mọi người từ từ ăn, ta ăn no” liền chạy về phía nhà xí.

Một lúc sau, Minh Trị Kiệt cũng rời bàn.

Lam thị đúng lúc từ phòng bếp đi ra, thấy Minh Trị Kiệt đi ra liền kỳ quái hỏi: “Trị Kiệt ăn no nhanh như vậy sao?”

“Ta cơm ăn tương đối ít, bá mẫu xin hỏi nhà xí ở nơi nào?”

Lam thị chỉ vào hậu viện, “Ta mới từ nhà xí ra không lâu, thuận tay đóng cửa lại, miễn cho có mùi lạ bay ra.”

Minh Trị Kiệt gật đầu liền bước nhanh về phía hậu viện, nhớ lời Lam thị nói, liền trực tiếp đẩy cửa.

“A……” Thẩm Ni Nhuế mới vừa đi vệ sinh xong đem quần mặc vào đang muốn buộc chặt thắt lưng, cửa liền bị người khác đẩy ra, sợ tới mức theo bản năng nàng thét chói tai.

Minh Trị Kiệt lập tức đóng cửa lại, mặt đỏ bừng, đứng ở ngoài cửa không biết làm sao, “Cô, cô nương, ta không phải cố ý…… Ta cho rằng bên trong không……”

Nghe thấy tiếng thét chói tai, Lam thị chạy vào đầu tiên, “Xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại nghe thấy tiếng hét?”

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Bảo Nhi, mọi người đang ăn cơm ở thượng phòng cũng qua đây.

“Có một vị cô nương ở bên trong, ta, ta không cẩn thận đẩy cửa ra, ta cho rằng……” Lúc này Minh Trị Kiệt đau bụng không nhịn được, cũng không muốn nghĩ nhiều, hơn nữa vừa rồi Lam thị nói với hắn, nàng mới từ nhà xí ra, thuận tay đóng cửa môn, hắn mới trực tiếp đẩy cửa ra, cho nên không kinh tự hỏi liền nói ra tới.

“Ngươi thấy cô nương bên trong đang đi vệ sinh?” Lam thị dùng sức đè nén vui sướng trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và phẫn nộ.

“Không có!” Minh Trị Kiệt dùng sức xua tay và lắc đầu.

“Vậy ngươi nhìn thấy cái gì?” Lam thị khẩn trương ép hỏi.

Nghe xong Minh Trị Kiệt lắc đầu, không nói gì, tại sao hắn có thể nói hắn thấy cô nương bên trong đang buộc thắt lưng, nhưng sắc mặt như quả táo chín, rất đỏ.

Người thấy ở đây mặt hắn đỏ như vậy, đều cho rằng hắn đã nhìn thấy điều không nên nhìn.

Thẩm Bảo Nhi trực tiếp khóc, Lam thị thấy thế đi qua ôm nàng cùng nhau khóc, tựa như hai người chịu ủy khuất rất lớn.

Lý thị có chút kích động, chẳng lẽ bên trong là con gái mình, nếu đúng là con gái mình, vậy thì nàng nhất định phải bắt Minh Trị Kiệt cưới con gái mình. Về sau Huyện thừa chính là thông gia của nàng.

Thôn trưởng, thôn trưởng phu nhân và Thẩm Tử Hiên đều lo lắng bên trong là Thẩm Ni Nhuế.

Thẩm Ni Nhuế ở bên trong cũng hoảng sợ, nàng thấy bên ngoài nhiều người tới như vậy, cũng không dám đi ra ngoài, sau lại nghe được Minh Trị Kiệt nói, càng tức giận, người này không có chuyện gì cũng bị hắn nói thành có, đến lúc đó cho dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

Nàng tức giận trực tiếp đẩy cửa đi ra, “Hắn cái gì cũng không thấy, khi hắn đẩy cửa ra, ta đã mặc xong rồi!”

Minh Trị Kiệt thấy nàng ra ra giải thích, cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu theo, “Ta thật sự cái gì cũng không nhìn thấy.”

Nhưng người ở đây lại không có mấy ai tin.

“Nếu ngươi đã mặc xong rồi, vậy tại sao lại trốn ở trong đó nửa ngày không ra?” Lý thị không sợ thiên hạ không loạn.

“Ta lúc ấy cũng là sợ tới mức không kịp phản ứng.”

Lam thị lau nước mắt, vẻ mặt không nỡ bỏ ra đồ vật yêu thích, “Ta nhìn Ni Nhuế nha đầu lớn lên từ nhỏ, ta cũng thật lòng yêu thích đứa cháu này, làm sao có thể để nàng vì này hỏng thanh danh mà hủy hoại đi bản thân, Trị Kiệt, việc hôn nhân của ngươi và Bảo Nhi chỉ có thể hủy bỏ. Ni Nhuế nha đầu cũng là cô nương tốt trăm dặm khó cầu.”

“Hắn thật sự cái gì cũng không có thấy!” Thẩm Ni Nhuế cũng nóng nảy.

Thôn trưởng và thôn trưởng phu nhân biết tính tình của con gái mình, biết nàng nói là sự thật, mỗi lần nàng nói dối, tai sẽ đỏ, nhưng lần này không có. Thôn trưởng đi ra: “Ta tin tưởng con gái của ta nói, nàng nói không có thì sẽ không có.”

“Ta cũng hiểu biết Trị Kiệt huynh, hắn là chính nhân quân tử, nói cái gì cũng không nhìn thấy, thì thật là không nhìn thấy.”

Minh Trị Kiệt nghe xong, trong lòng cảm kích Thẩm Tử Hiên, dù sao thì việc này liên quan đến danh dự muội muội ruột của hắn, mà hắn lại nguyện ý giúp mình nói chuyện.

Lý thị nghe xong cười nhạo, “Các ngươi đương nhiên sẽ nói như vậy, ai ngờ con gái mình lại hỏng thanh danh, nếu là ta, bị bắt gặp, đánh chết ta cũng sẽ nói không nhìn thấy!”

“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, nếu là người nào cũng giống ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, vậy trên đời sẽ không có một ngày thái bình! Người mà đến cả con trai mình cũng không muốn đi chịu tội cùng, ta cũng không tin đánh chết ngươi, ngươi cũng nói không chuyện gì!” Thôn trưởng phu nhân hung hăng mà quát Lý thị.

Lý thị không dám nói gì, thôn trưởng là người có quyền lực, nàng cũng không đắc tội nổi, vừa nãy là đầu óc nhất thời nóng lên.

Minh Trị Kiệt nhìn Thẩm Bảo Nhi, trong lòng tuy không nỡ, nhưng chính hắn đã làm hỏng thanh danh một cô nương, hơn nữa kia cô nương và người nhà đều không trách cứ hắn một câu, huống chi nàng là muội muội ruột của bạn tốt hắn, chịu đựng sự không nỡ, hành lễ với Lam thị và Thẩm Bảo Nhi: “Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương, Minh mỗ lỗ mãng, va chạm muội muội Tử Hiên huynh, nam tử hán đại trượng phu đã làm sai chuyện nên dũng cảm gánh vác trách nhiệm, cho nên rất xin lỗi, ngày mai ta sẽ trả lại thiếp canh.”

Thẩm Bảo Nhi cũng ngừng khóc thút thít, nhìn Minh Trị Kiệt, lắc đầu, “Ta không trách công tử, chỉ tại ý trời trêu ngươi.”

Minh Trị Kiệt trong lòng đau xót, không nhìn nữa, hành lễ với gia đình thôn trưởng, “Minh mỗ lỗ mãng, làm hỏng thanh danh Thẩm cô nương, ta sẽ phụ trách. Tại hạ cáo từ trước, ngày mai lại đến thương nghị công việc cụ thể.”

Trong lòng Thẩm Ni Nhuế kêu gào, đây là chuyện gì! Rõ ràng thật sự cái gì cũng không nhìn thấy được không!

Bình Luận (0)
Comment