Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 82 - Chương 82 - Con Mình Thì Mình Thương

Chương 82 - Con mình thì mình thương
Chương 82 - Con mình thì mình thương

Chương 82: Con mình thì mình thương

Thẩm lão gia tử thấy cả nhà con trai lớn trở về, không khỏi nóng vội: “Các ngươi tại sao lại trở về?”

“Không phải cha cho người nhắn gọi chúng con trở về sao? Nói là có chuyện lớn?”

“Là ta nhờ người gọi đại bá về nhà, Vận Nhi về nhà, đây không phải chuyện lớn sao? Vận Nhi còn phải cảm ơn đại bá nương!” Lưu thị lên tiếng, thật ra là Hiểu Nhi nhắc nhở nàng nên gọi đại phòng về nhà.

“Cái này thì có gì mà cảm ơn, Vận Nhi cũng không phải là ta tìm được!” Lam thị cười mỉa.

“Có phải ngươi tìm được hay không, hay là ngươi cho người bắt đi để chuộc tội sao!” Lý thị vui sướng khi thấy người ta gặp họa, thêm dầu vào lửa là lành nghề nhất.

“Nhị tẩu nói cái gì vậy, Vận Nhi là ta không để ý kĩ nên không cẩn thận làm mất, tại sao lại nói thành ta cho người bắt đi!” Lam thị nghe xong trừng mắt nhìn Lý thị một cái.

“Ta nói là sự thật, năm đó chúng ta nghe thấy ngươi và đại bá thương lượng đưa Vận Nhi hoặc Hiểu Nhi cho đôi vợ chồng kia, coi như bồi thường cho con gái hắn một mạng! Ngươi còn nói bồi thường một trăm lượng bạc quá nhiều, nhà lão tam con cái nhiều, lại có hai đứa con gái, bồi một đứa ra ngoài cũng không có gì, không giống nhà mình……”

“Nói hươu nói vượn! Chúng ta nói như vậy khi nào!” Thẩm Thừa Quang hét lên, nước miếng đều phun ra thật xa!

“Đại ca, ngươi đừng phủ nhận, lúc ấy chính tai ta nghe được, ta có thể thề, ta còn biết……”

“Đủ rồi, đều câm miệng cho ta!” Thẩm lão gia tử ném ra một cái cái ly, hắn thở hổn hển, “Lão nhị nhất định là nghe lầm rồi, năm đó Thừa Quang bồi thường không ít bạc để giải quyết chuyện đó. Ta lấy tiền quan tài của ta để bồi thường cho người ta.”

Thẩm Thừa Diệu nhìn đại ca mình, nhị ca và cha, cảm thấy vô cùng đau đớn!

Đại ca làm ra chuyện lấy cháu gái mình để đền mạng, còn không biết hối cải, chết cũng không thừa nhận!

Nhị ca, rõ ràng đã biết cũng không ngăn cản hoặc nói cho hắn một tiếng, hại hắn tìm nhiều năm như vậy! Giống như Vận Nhi không phải là cháu gái hắn, giống như người ngoài không có chút quan hệ nào với hắn, cho dù là người ngoài biết cũng sẽ nói một tiếng đi!

Cha hắn, luôn ngăn cản hắn đi tìm chân tướng mọi chuyện. Hắn biết hắn cha lo lắng cái gì, không phải là lo lắng mọi chuyện lộ ra bên ngoài ảnh hưởng tới con đường làm quan về sau của Văn Nhi, ảnh hưởng tới Thẩm gia quang tông diệu tổ.

Nhiều năm như vậy, Vận Nhi đã trở lại, cũng không ai cảm thấy có lỗi với nàng, nói một câu xin lỗi với nàng, không ai quan tâm nàng, quan tâm cuộc sống mấy năm qua không có cha mẹ bên cạnh thì nàng sống như thế nào!

Từ trước đến nay hắn không định lấy lại công đạo gì đó, hắn chỉ muốn bọn hắn có một phần áy náy với Vận Nhi, nói một câu xin lỗi thôi, ít nhất như vậy Vận Nhi biết, mọi người trong nhà đều ngóng trông nàng trở về, sẽ không đưa nàng đi lần nữa, để nàng có thể an tâm.

Chỉ sợ người có chút lương tâm cũng không một chút áy náy cũng không có!

Hiểu Nhi thấy vẻ mặt Thẩm Thừa Diệu, cũng hiểu ra, nàng kéo ống tay áo Thẩm Thừa Diệu, “Cha, chúng ta đưa Vận Nhi về nhà đi!”

Nhất định phải truy cứu chân tướng chuyện đã xảy ra thì có ý nghĩa gì, đây không phải toà án, không cần chân tướng, nếu truy cứu rõ ràng, người tổn thương chỉ là bản thân thôi.

Thẩm Thừa Diệu cúi đầu, nhìn Hiểu Nhi, thấy ánh mắt quan tâm của nàng, gật đầu, hắn biết, con mình thì mình thương là được!

Trong lòng Lưu thị như bị người ta hắt một chậu nước đá, lạnh thấu xương và tinh thần! Lòng nàng khẽ nhói đau, vì tướng công, cũng vì con gái của mình.

“Cha, chuyện năm đó chúng ta không truy cứu nữa, điều nên biết con đã biết, chúng con về phòng trước, còn có căn nhà đầu thôn đã xây xong, hai ngày tới sắm xong đồ đạc, ngày hai mươi đó sẽ dọn về nhà mới, đến lúc đó, cha và nương qua uống ly rượu mừng.” Nói xong liền dắt vợ con ra khỏi thượng phòng.

Thẩm lão gia tử nhìn vẻ mặt thất vọng của đứa con thứ ba, hắn không cho lão đại và lão nhị đi, đây là hướng về trái tim đi. Ôi! Tạm thời để hắn im lặng, chờ hắn hết giận lại khuyên nhủ, cả đời người không thể không có cha mẹ huynh đệ.

Người đại phòng, nhị phòng ngây người, thế này là xong?

Lý thị thấy nhà lão tam đi hết, “Đúng là, không biết điều!”

Nói xong nàng cũng muốn chạy, nhưng lại muốn lấy viên ngọc trai Hiểu Nhi đưa ra.

“Nương, vừa nãy nha đầu Hiểu Nhi kia nói viên ngọc trai này là cho ba cô nương thêm trang, ngày mai con lên trấn trên, nếu không ta đem nó mang đi ra ngoài, được nao nhiêu bạc chúng ta cũng phải chia!”

“Không cần, lão tam cho Ngọc Châu thêm trang, ngươi và lão đại đúng lúc chưa cho, vậy một phần ngọc trai coi như cho thêm trang trước một phần đi!”

Nghe xong Lý thị bất mãn, đúng là bất công đến tận cùng!

“Ngọc trai cái gì?” Thẩm Bảo Nhi nghe thấy thêm trang, chắc là có phần của nàng, dù sao nàng cũng là cô nương trong nhà.

“Không có chuyện gì!” Thẩm Trang thị rũ mi mắt xuống, mặt không có biểu tình gì.

Thẩm Bảo Nhi rất có ánh mắt không tiếp tục truy vấn.

Trở lại tây sương phòng, Thẩm Thừa Diệu kéo Vận Nhi và Nhật ca nhi đến bên cạnh, “Vận Nhi đã chịu khổ, cha mẹ sẽ bồi thường cho con, cha mẹ không phải không giúp con lấy lại công đạo, cha mẹ là……”

“Cha, con biết, con hiểu mà, con biết cha mẹ sẽ không bán con không tặng con cho người khác là đủ rồi!” Còn những người khác, nàng không có lòng tham, có cha mẹ huynh đệ tỷ muội là cảm thấy đủ rồi.

Thẩm Thừa Diệu sờ nàng đầu, “Đứa bé ngoan.”

“Nhật Nhi, lời bà nội nói ngươi đừng để ở trong lòng, Thẩm thúc và Thẩm thẩm nhất định sẽ nuôi con lớn thành người, năm sau Cảnh Duệ và Cảnh Hạo phải đi học, đến lúc đó con cũng đi cùng. Thẩm thúc cũng không cầu các con khảo công danh trở về, nhưng ít nhất biết chữ và số học, về sau sẽ có chỗ hữu dụng, nuôi sống gia đình cũng dễ dàng hơn.”

“Thẩm thúc, con biết rồi.” Những lời khó nghe này, hắn cũng từng nghe rồi, ai đối xử với hắn tốt, đối xử với hắn không tốt, trong lòng hắn rất rõ ràng. Hắn cũng biết trên thế giới này không có khả năng ai cũng tiếp nhận mình, thích mình.

“Cha, con nhất định thi đỗ Trạng Nguyên! Cho nương cái danh cáo mệnh phu nhân!” Cảnh Hạo dõng dạc nói.

“Cha, con cũng nhất định phải thi đỗ một cái công danh!” Cảnh Duệ âm thầm thề, hắn xem chờ hắn trở nên xuất chúng còn ai dám bán muội muội hắn!

“Còn lấy cho nương ngươi cái danh cáo mệnh phu nhân, ngươi cái tên tiểu tử thúi này chỉ biết khoác lác! Ngươi xem bò trong nhà bị ngươi thổi đến tận mây xanh!” Thẩm Thừa Diệu dùng mu bàn tay gõ nhẹ đầu Cảnh Hạo.

“Con trai nói muốn thi đỗ Trạng Nguyên, lấy cho ta cái danh cáo mệnh phu nhân ngươi còn không vui mừng, ở đâu có người làm cha như vậy!” Lưu thị cười trách mắng.

“Nương, cha muốn tự đi thi lấy một cái, cho nương cái danh cáo mệnh phu nhân! Ai ngờ bị đệ đệ tranh trước! Cha đây là đánh đổ bình dấm chua!”

Hiểu Nhi trêu nói.

“Được nhé, bây giờ ngay cả cha cũng dám mang ra giễu cợt!” Thẩm Thừa Diệu giả vờ tức giận.

“Con gái nói không tồi, cha Vận Nhi, ngươi có thể đi thử xem, ngươi không phải đã nói với trước kia ngươi đi học phu tử cũng khen ngươi học rất tốt, học nhanh sao?”

“Ngay cả ngươi cũng cười ta đúng không, bây giờ ta lớn như vậy rồi! Chẳng lẽ còn đi học với con trai! Vậy thì mặt mũi ta ném ở đâu!” Thẩm Thừa Diệu tưởng tượng khi hắn và con trai cùng nhau ngồi ở học đường nghe giảng bài liền nhịn không được rùng mình một cái.

Tâm tư Hiểu Nhi vừa động, ở cổ đại, thi đậu tú tài người hơn hai mươi, hơn ba mươi ở đâu cũng có, Thẩm Thừa Diệu mới hơn hai mươi tuổi, nếu nàng gian lận một chút, lấy chút đồ trong không gian cho hắn ăn, nói không chừng có thể thi đậu tú tài. Đúng, quyết định như vậy đi.

“Cha!”.

Thẩm Thừa Diệu thấy hai mắt Hiểu Nhi sáng lên nhìn mình, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, “Như, như thế nào?”

“Con cảm thấy cha có thể thi đậu tú tài! Cha nghĩ mà xem, nếu cha là tú tài, nương chính là tú tài nương tử, vậy về sau còn ai dám bất kính với nương, đúng không? Hơn nữa tú tài có thể miễn thu thuế và lao dịch, đúng không? Tú tài còn có thể đi học đường trợ giảng, đúng không? Cha xem có bao nhiêu chỗ tốt, đúng không? Huynh đệ tỷ muội, ai đồng ý cha đi thi tú tài, mời giơ tay.” Hiểu Nhi dẫn đầu giơ tay lên cao, những người khác cũng lập tức giơ tay.

Lưu thị cười ngượng ngùng, đứng một bên nhìn mấy đứa con trêu chọc cha mình.

Thẩm Thừa Diệu cảm thấy đầu óc quay cuồng, trên đời này không phải là cha mẹ muốn con cái đi học sao? Khi nào thì đến lượt con cái cũng muốn cha đi học?

“Ta nhớ là bò chưa được cho ăn cơm, ta đi cho ăn!” Thẩm Thừa Diệu chạy trối chết.

“Cha, bò không ăn cơm, ăn cỏ! Đừng cho ăn sai nhé!” Cảnh Hạo hét to nhìn bóng dáng Thẩm Thừa Diệu.

Người trong phòng đều cười.

Thẩm Thừa Diệu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa vướng vào ngưỡng cửa té ngã.

Không khí trong nhà cuối cùng cũng sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment