Chương 81: Bồi tiền hóa
Bồi tiền hóa (*): Theo quan niệm xưa của người Trung Quốc, con gái là mặt hàng lỗ vốn, không đáng tiền
Thẩm lão gia tử cảm thấy phân gia không tốt, trước kia khi hắn làm chủ, người một nhà đều đồng tâm hiệp lực cho đại phòng đọc sách, huynh đệ tôn trọng lẫn nhau. Bây giờ phân gia, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, chỉ lo cho chính mình mà không quan tâm đến đại cục! Tính toán lâu dài một chút cũng không có! Không biết đạo lý một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Vẫn là con trai lớn của mình không tồi, lo lắng liên lụy huynh đệ khác, sớm đề nghị phân gia, nếu đứa con trai khác cũng có ý nghĩ như vậy, hắn liền yên tâm hơn rồi.
Thẩm Thừa Diệu vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy nương tức giận quát tháo, hắn nhanh chóng cất xe bò, buộc bò xong, sau đó chạy tới thượng phòng.
“Ngươi nói ngươi, một đứa bồi tiền hóa cũng đáng để con trai ta tìm nhiều năm như vậy, còn dám đưa về nhà, lại còn là một đôi!”
“Nương, con gái con không phải bồi tiền hóa! Đều là cốt nhục của con!” Thẩm Thừa Diệu thấy Vận Nhi rúc vào vai Lưu thị liền đau lòng.
Lưu thị hối hận vì dẫn Vận Nhi và Nhật ca nhi tới thượng phòng, con gái chịu nhiều khổ như vậy vậy mà về đến nhà đã bị người khác ghét bỏ, nói khó nghe như vậy, hai đứa chắc hẳn rất khó chịu!
“Làm sao, nói hai câu là không vui, về đến nhà là nói chuyện như vậy với nương mình! Đúng là là có tức phụ quên nương!”
Hiểu Nhi thấy chủ đề bị Thẩm Trang thị kéo ra chuyện khác, lại chửi rủa, nàng không muốn nghe những lời nói vô bổ này.
“Nương, con không có, chỉ là Vận Nhi vừa mới về nhà, nương……” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy vẫn là không nên nói ra chuyện này, nếu không chỉ có thể nhận lấy lửa giận của nương mình càng nhiều.
“Cha, ông nội nói chuyện Vận Nhi bị người ta bắt cóc chờ đại bá về nhà lại nói, vừa nãy nhị bá nói……” Hiểu Nhi nói, kéo ống tay áo Thẩm Thừa Diệu, nhân cơ hội lật lại chủ đề cũ.
“Được rồi! Việc này không phải nói đại bá chờ ngươi trở về rồi nói sao, ngươi còn nhắc tới làm gì!” Đúng là cái hay không nói lại nói cái dở! Hắn vừa mới nghĩ biện pháp đánh lạc đề, lại bị nhắc lại, Thẩm lão gia tử tức giận hai hàm răng cắn nghiến ken két! Hắn nhận ra hắn càng ngày càng không thích nha đầu Hiểu Nhi này!
“Cháu cũng chỉ nói với cha cháu chờ đại bá về lại nói chuyện này!” Hiểu Nhi trợn to mắt, vô tội mà nhìn Thẩm lão gia tử.
“Vậy ngươi nhắc tới lời của nhị bá ngươi làm gì!” Thẩm lão gia tử một bụng hờn dỗi!
“Cháu chỉ muốn nói nhị bá nói chuyện này không liên quan đến nhị bá.” Hiểu Nhi cúi đầu.
Thẩm lão gia tử bị chặn lại, tức giận đến tức ngực.
“Cha, nương, chuyện Vận Nhi năm đó, các người cuối cùng có biết hay không?”
“Ta biết cái gì, ta cái gì cũng không biết, không có việc gì thì ở đây làm gì! Ta phải ngủ một chút, mệt rồi, các ngươi mau đi về đi!” Thẩm Trang thị chột dạ mà đuổi người.
“Chuyện Vận Nhi bị bắt cóc không thể nghe lời nói phiến diện của người khác mà kết luận, chúng ta là người một nhà, phải tin tưởng nhau.” Thẩm lão gia tử không trả lời trực tiếp.
Thẩm Thừa Diệu chỉ là hỏi thôi, cũng biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng bây giờ hắn cũng biết. Hắn gật đầu, “Vậy cha mẹ nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài đi.”
“Diệu nhi, về chuyện đoạn tuyệt quan hệ……” Thẩm lão gia tử có chút hối hận.
“Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi, dù sao là phúc hay họa, ai cũng không ngờ được! Con cũng không muốn liên lụy đến cha mẹ huynh đệ.”
“Ông bà yên tâm, về sau phí cung cấp nuôi ông bà không thể thiếu, coi như là tấm lòng hiếu thảo của chúng ta. Còn nữa ông bà không phải lo lắng chuyện tiền nong của nhà cháu, cha cháu về đã thanh toán hết tất cả số tiền đã nợ.” Cảnh Duệ bổ sung một câu.
“Toàn bộ đã thanh toán hết?” Âm thanh Thẩm Trang thị như giết heo vang lên!
“Lừa người à, những cái cửa sổ thủy tinh đáng giá như vậy, các ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy!” Mặt Lý thị tỏ vẻ không tin!
“Những cái cửa sổ thủy tinh là Thượng Quan công tử và Địch công tử tặng, chúng ta cũng không biết cần bao nhiêu bạc!” Hiểu Nhi đang thưởng thức vẻ mặt của mọi người. Những người này ngày nào cũng đóng kịch, nàng xem kịch nhiều đến mức nghiện! Nàng đã sớm cho người hỗ trợ gọi Thẩm Thừa Quang về nhà, có lẽ cũng sắp tới rồi.
Nghe xong, toàn bộ người ở thượng phòng, đều nổ tung!
“Tặng, ngươi tại sao lại không nói sớm!” Thẩm Trang thị tức giận! Làm nàng lo lắng lâu như vậy! Ngủ cũng chưa được ngon!
“Trời ơi, Thượng Quan công tử quả thật quá giàu có!” Mặt Thẩm Ngọc Châu đầy mơ mộng, chờ đến khi mình và hắn thành thân, nàng muốn cái gì mà chẳng có, đồ vật đáng giá như vậy đều có thể tùy tiện tặng cho người ta!
“Hiểu Nhi, nhà ta cũng muốn xây nhà, ngươi xem có thể để Thượng Quan công tử tặng chút cho chúng ta hay không?” Lý thị nghĩ đến một cái cửa sổ chắc khoảng trăm lượng, vậy nàng làm thêm mấy cái cửa sổ, không phải là phát tài sao!
Hiểu Nhi cảm thấy đầu óc những người này đều cần cải tạo lại.
Thẩm Trang thị càng nghĩ càng thấy không đúng, mặc dù cửa sổ thủy tinh là người khác tặng, nhưng tiền xây nhà, xây tường viện kia cũng cần không ít bạc, lão tam lấy đâu ra bạc, chẳng lẽ lúc trước hắn vẫn giấu tiền riêng?
“Được lắm, ta nói các ngươi lấy đâu ra tiền xây cái nhà to như vậy, hóa ra là các ngươi giấu tiền riêng! Nhanh giao tiền riêng ra!”
Hiểu Nhi lại lần nữa cảm thấy bội phục vì sức tưởng tượng của Thẩm Trang thị! Người này đúng là lấy mình làm trung tâm của vũ trụ!
“Nương, trước kia con làm gì có giấu tiền riêng, tiền công mỗi lần con về đều giao hết cho nương, mỗi lần đi làm công, bao nhiêu tiền một ngày, không phải nương cũng sẽ tìm người trong thôn tìm hiểu rõ ràng sao? Ngay cả chủ nhà có ban thưởng cái gì hay không, nương đều hỏi rõ ràng mà!” Thẩm Thừa Diệu dở khóc dở cười, nương hắn tại sao lại ngó đông nghĩ tây!
“Vậy ngươi đâu ra nhiều bạc như vậy xây nhà!” Căn nhà kia không phải mấy trăm lượng chắc chắn không xây được!
“Tiền nhà con xây nhà đều là dựa vào Hiểu Nhi mà có!”
“Chỉ dựa vào mấy con thú bông rách mà có thể kiếm nhiều bạc như vậy, ai tin!” Thẩm Trang thị phi một tiếng!
Thẩm Thừa Tông và Lý thị đều dựng lỗ tai lên, bọn họ rất muốn biết phương pháp kiếm tiền của nhà lão tam.
“Hiểu Nhi ở trong sông phát hiện mấy con trai lớn, bên trong có mấy viên ngọc trai, bán được chút bạc mới có tiền xây cái nhà lớn như vậy.” Đây là lời nói thật, trong nhà lập tức giàu có lên, đúng là bởi vì Hiểu Nhi.
“Trong sông luôn có người đi vớt cá, nhưng chỉ có các ngươi có thể vớt được trai lớn, những người khác vớt không được, ai tin!” Thẩm Trang thị không tin.
Hiểu Nhi lén lấy từ trong không gian ra một viên ngọc trai trắng, “Bà nội, là sự thật, nhìn đi, đây là một viên cuối cùng cha mẹ cháu giữ lại, nói về sau làm của hồi môn cho cháu.”
Hiểu Nhi dùng hai tay mân mê một viên ngọc mượt mà, viên ngọc chuyển động tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh.
Hai mắt Thẩm Ngọc Châu sáng lên, “Nương ~” một tiếng kéo dài, ý tứ rất rõ ràng.
“Ôi chao, viên ngọc trai này tỉ lệ quá tốt, còn lớn như vậy nữa!” Trái tim Lý thị giống như bị mèo cào, “Tam đệ muội, như vậy ngọc trai nhà ngươi cuối cùng nhặt được bao nhiêu viên? Còn có không? Bối Nhi nhà ta sắp cập kê, đến bây giờ cũng chưa có của hồi môn, tam đệ muội, ngươi có thể tặng viên ngọc trai kia cho Bối Nhi làm đồ thêm trang!”
“Đồ chết tiệt, đó là của ta! Phải cho cũng là cho Ngọc Châu, già trẻ lớn bé phải có thứ tự, biết không!” Thẩm Trang thị chưa bao giờ thấy được ngọc trai lớn như vậy, vẫn may là lão tam hiểu chuyện. Nàng tự động xem nhẹ Hiểu Nhi nói đó là cha mẹ để lại làm của hồi môn cho nàng.
Khuôn mặt Thẩm Thừa Diệu tràn đầy xấu hổ vì hành vi của nương mình.
“Chúng ta không phải đã đoạn tuyệt quan hệ sao? Vì sao còn phải cho tiểu cô thêm trang?” Trong lòng Cảnh Hạo giận dỗi! Đó là đồ của tỷ tỷ!
“Ôi chao, lúc trước không phải không biết sao, tam đệ xưa nay hiền hậu tốt bụng, nếu đúng là như vậy thì cũng có thể hiểu được vì sao, chắc chắn sẽ không so đo, mọi người đều có chung huyết thống, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt!” Lý thị thân thiết nói.
Hiểu Nhi lấy ra sẽ không định thu hồi, “Nhà của chúng ta chỉ có một viên, tiểu cô, đại tỷ và nhị tỷ đều cần dùng, cháu tặng ngọc trai cho các người, các người tự chia đi.”
Hiểu Nhi đưa viên ngọc trai cho Thẩm Trang thị.
“Bọn họ muốn, có thể tiếp tục đến bờ sông vớt, nửa đời ta đều chôn trong đất, còn lại một nửa cũng không muốn ở trong nước!”
“Nương, trai trong sông nào có dễ dàng tìm được!” Lý thị bất mãn, nàng đã vớt trai trong sông rồi, tại sao lại chưa thấy có con nào có ngọc trai!
“Ngươi cả ngày ăn không ngồi rồi, chậm rãi tìm, nói không chừng so lão tam gia tìm đến còn nhiều.”
“Cha, nương, tìm chúng ta trở về là có chuyện gì sao?” Thẩm Thừa Quang sải bước đi đến. Phía sau là Lam thị, Thẩm Bảo Nhi và Thẩm Thừa Văn.