Chương 80: Gây chuyện đi
Ngày thứ hai, Thẩm Thừa Diệu tức giận không đi thượng phòng, sáng sớm đã đến nhà Thẩm Thừa Tổ, mời ba người bọn họ đến đây ăn cơm sáng, cảm ơn mấy ngày qua bọn họ đã chăm sóc mấy đứa nhỏ, hơn nữa còn nói cho bọn họ chuyện tìm được Vận Nhi và nhận nuôi Phương Văn Nhật.
Ăn xong cơm sáng, Thẩm Thừa Diệu đi vào trong huyện tìm Lương đốc công trả tiền công, tiền công của thôn dân hắn đưa bạc cho Thẩm Thừa Tổ, nhờ hắn hỗ trợ trả cho công nhân. Thật ra không trả tiền trước cũng là ý của hắn, hắn lo lắng trong nhà chỉ có mấy đứa nhỏ ở nhà, xây nhà xong thì thiếu nợ tiền công trước, chờ hắn về rồi mới trả, tránh cho người ta cho rằng trong nhà giấu bạc, bị trộm nhớ thương. Không ngờ rằng sẽ đến mức cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ mình.
Cảnh Duệ và Cảnh Hạo dẫn Vận Nhi và Phương Văn Nhật đi tham quan nhà mới, lúc này Vận Nhi mới tin tưởng trong nhà có tiền, hơn nữa còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng của nàng, nàng yên tâm. Hiểu Nhi đi theo Thẩm Thừa Diệu vào trong huyện.
Lưu thị và Lư thị ở trên giường đất thêu thùa may vá, trong vòng mười ngày ngắn ngủn Lư thị đã kiếm lời một lượng bạc, hiện tại nàng toàn tâm lo cho phần sự nghiệp vĩ đại này. Ngay cả Thẩm Thừa Tổ cũng cảm thấy nàng bị điên rồi.
Vợ Hữu Phúc và vợ Đại Thụ biết Lưu thị đã trở lại, cũng cầm nguyên liệu làm linh kiện đồ chơi qua đây làm cùng.
“Ta thật không ngờ đại tẩu là một người tự xưng là thư hương thế gia như vậy, lại làm ra chuyện không có lương tâm như vậy. Đều đã là cha mẹ, cũng không sợ gặp báo ứng! Làm người ta cốt nhục chia lìa!” Lư thị cảm thấy phải làm chị em dâu với một người có tâm tư ác độc như vậy, trong lòng liền cảm thấy bất an.
“Ta cũng không ngờ, bình thường cảm thấy nàng thanh cao, không hợp với chúng ta. Nào ngờ rằng tâm địa cũng không giống với chúng ta.” Lưu thị vừa cắt vải vừa trả lời.
“Các ngươi thật sự không đi thượng phòng?” Vợ Hữu Phúc dùng ánh mắt ý chỉ về phía thượng phòng, nàng phát hiện Thẩm Ngọc Châu ở cửa thượng phòng nhìn qua bên này rất nhiều lần.
“Nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy còn đi thượng phòng làm gì?”
“Với ta, ngươi phải kiên cường từ sớm, không vì chính mình thì cũng vì con cái, ngươi nhìn xem trước khi phân gia mấy đứa con ngươi sống như nào, gầy thành cái dạng gì! Ta nhìn thấy cũng đau lòng.” Vợ Đại Thụ lúc ấy hận rèn sắt không thành thép, cho nên bình thường gặp mấy đứa nhỏ nhà nàng đều sẽ tìm chút đồ cho bọn họ ăn.
Lưu thị cũng cảm thấy nếu ngay từ đầu nàng không dễ nói chuyện như vậy, có lẽ sẽ không ai dám đánh chủ ý lên con của nàng.
Mấy người lại nói vài chuyện xảy ra gần đây trong thôn, một buổi sáng qua đi, giữa trưa Thẩm Thừa Diệu không về nhà ăn cơm, ăn xong cơm trưa, người thượng phòng cuối cùng không chờ nổi nữa, bảo Thẩm Ngọc Châu tới gọi người.
Lưu thị dắt mấy đứa nhỏ đi vào thượng phòng, Thẩm lão gia tử để các nàng ngồi xuống.
“Nhà lão tam về đây khi nào?”
“Tối hôm qua đã về đến nhà. Vận Nhi, Nhật ca nhi, tới bái kiến ông bà nội.”
Hai đứa nhỏ nghe lời bước lên và nói: “Ông nội, bà nội
“Vận Nhi tìm được đúng là chuyện tốt, bây giờ cuối cùng lão tam cũng có thể buông bỏ được tảng đá trong lòng! Đúng rồi lão tam đâu?”
Hiểu Nhi nhìn kỹ sắc mặt Thẩm lão gia tử, không có vui mừng, không có kinh ngạc.
“Vào trong huyện.”
“Về đến nhà cũng không biết báo bình an cho trưởng bối trước, có còn gia giáo hay không?” Trong lòng Thẩm Trang thị lửa giận rất lớn, lão tam đúng là càng ngày càng không để mình vào mắt, một buổi sáng như vậy qua đi cũng chưa đến, còn muốn người ta mời mới đến thượng phòng.
“Tối hôm qua về muộn, đèn ở thượng phòng đã tắt, nghĩ cha mẹ đã ngủ nên không có tới quấy rầy.”
“Vậy sáng nay? Sáng nay không thể tới sao?”
“Sáng nay vội đi trả nợ tiền công, tránh cho có người lại tới đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta.”
Thẩm Trang thị bị xỉa xói, trong lòng càng bất mãn: “Đoạn tuyệt quan hệ thì sao, ta còn chưa nói ngươi đâu, ngươi muốn hại chết người Thẩm gia ta sao? Cửa sổ thủy tinh, nhà ngói gạch xanh khang trang, mấy chục mẫu đến trăm mẫu đất hoang dùng gạch xây tường viện, nhà địa chủ cũng chưa thổ hào như ngươi! Không có tiền thì đừng có mà ra vẻ! Ngươi muốn toàn bộ Thẩm gia chúng ta sống sờ sờ mà chết theo ngươi! Đoạn tuyệt quan hệ với ngươi cũng tốt, ta còn muốn trục xuất ngươi khỏi gia tộc Thẩm thị!”
“Khụ khụ, con nó vừa trở về nói cái gì đó, lão tam đừng để trong lòng, nương ngươi miệng cứng tâm mềm, nàng không có ý xấu, nhưng lại không được miệng!” Thẩm lão gia tử cảm thấy đoạn tuyệt quan hệ với nhà lão tam đã qua, bây giờ nghĩ lại, phải nghĩ cách hòa hoãn lại.
Hắn thấy đứa bé trai bên cạnh Vận Nhi cảm thấy đây là một cái cửa đột phá, “Đây là cháu trai nhà mẹ đẻ ngươi à, tên là gì?”
Nhật ca nhi nghe xong hơi xấu hổ, vừa nãy Thẩm thẩm đã giới thiệu hắn, nhưng rõ ràng người ta không để ở trong lòng. Nhưng cho dù là Vận Nhi, bọn họ cũng không hỏi thăm qua một câu. Xem ra tính tình người nhà Thẩm thúc và Thẩm thúc khác nhau.
“Cha, đây không phải là cháu trai nhà mẹ đẻ, đây là Nhật ca nhi lớn lên cùng Vận Nhi.”
“Ông nội, ngươi biết người bắt cóc Vận Nhi là ai không?” Hiểu Nhi cố ý hỏi.
Thẩm lão gia tử thật ra đã đoán được, nhưng hắn không dám nói ra, ánh mắt trốn tránh, “Cha ngươi tìm được Vận Nhi như thế nào?”
Bây giờ mới hỏi, đã quá muộn.
“Ông nội còn nhớ hơn ba năm trước tiệm tạp hóa nhà đại bá bán đồ ăn mới xảy ra chuyện chết người không?”
Nghe xong, trên mặt hai người Thẩm Thừa Tông và Lý thị không che giấu nổi hưng phấn.
“Chuyện lâu như vậy, ông già rồi, không nhớ rõ.” Thẩm lão gia tử ghét nhất người khác nhắc tới chuyện đó! Hắn hy vọng tất cả mọi người đều quên đi, đương nhiên bao gồm cả hắn.
“Chính là người đó bắt Vận Nhi, sau đó hai phu thê đều qua đời, liền phó thác hai đứa nhỏ cho tiểu cô bọn họ, nhưng cuộc sống của tiểu cô bọn họ khó khăn, không nuôi nổi nhiều con cái như vậy cho nên tìm đến đây, nàng nói với cha cháu, năm đó là nhị bá……”
Thẩm Thừa Tông nghe thấy Hiểu Nhi nhắc tới hắn, nhảy dựng lên. “Cái gì nhị bá, liên quan gì đến ta, năm đó rõ ràng là đại bá ngươi lấy Vận Nhi ra để đền tội, là chủ ý của đại tẩu, ta cũng chỉ lén nghe thấy bọn họ đang thương lượng việc này mới biết được, chuyện của Vận Nhi hoàn toàn không liên quan đến ta!”
“Hỗn trướng, ở đâu ra đến lượt ngươi nói chuyện! Vừa nói là miệng đầy phân!” Nghe xong Thẩm lão gia tử tức giận cầm lấy cái tẩu bên cạnh ném qua.
“Lão tam, chuyện năm đó đại ca ngươi không đây, không thể chỉ nghe lời nói phiến diện của lão nhị, hơn nữa phụ nhân kia cũng nói……”
“Cha là cha ruột của con sao?” Thẩm Thừa Tông vừa né tránh cái tẩu Thẩm lão gia tử ném qua đây, lại nghe Thẩm lão gia tử nói, tức giận đến dậm chân!
“Khụ khụ, hơn nữa phụ nhân kia nói không thể tin tưởng được, có lẽ Vận Nhi đã bị nàng bắt đi, mà nàng vừa đúng lúc biết chuyện năm đó, cố ý lấy cớ biện minh!” Đúng, nhất định là như thế, việc này chỉ có thể một mực không nhận, may mắn hôm nay đại phòng không ở nhà, nếu không chuyện này ảnh hưởng tới Văn Nhi quá lớn.
Đôi mắt Thẩm lão gia tử chuyển động, hắn thấy Nhật ca nhi đứng ở đó, Thẩm Thừa Diệu đưa hắn về nhà, chắc chắn là muốn nuôi lớn hắn, hắn lại nhìn Thẩm Trang thị, trong lòng tính toán.
“Chuyện này quá lớn, chờ đại ca các ngươi về nhà đối mặt nói rõ ràng, tránh hiểu lầm làm ảnh hưởng tình cảm huynh đệ, Nhật ca nhi cũng là hai vợ chồng kia nhận nuôi sao? Hắn tại sao lại ở nhà của chúng ta?”
“Nhật ca nhi không cha không mẹ, một đứa bé như vậythì phải sống thế nào, hơn nữa mạng của Vận Nhi cũng là hắn cứu, con và cha bọn nhỏ liền đưa hắn về nhà nuôi, coi như sinh thêm một đứa con trai!”
Thẩm Trang thị nghe xong nổi giận, “Ta phi, đồ sao chổi phá của, Thẩm gia ta sớm muộn cũng bị ngươi làm suy bại, chó mèo gì cũng dám mang vào trong nhà, ngươi đang ngại bạc nhiều quá à? Nuôi thêm một người không cần cho hắn ăn à! Tại sao ta không thấy ngươi chủ động nói muốn nuôi ta và cha ngươi? Đồ bất hiếu! Ở bên ngoài chỉ biết giả bộ nhân từ! Trong lòng lại chính là cái đồ bạch nhãn lang, cánh tay con trỏ ra bên ngoài!”
Thẩm lão gia tử nhẹ nhàng thở ra, gây chuyện đi, đừng lôi chuyện Vận Nhi bị bắt cóc ra là được.