Chương 79: Đêm nay cực kỳ lạnh
Vận Nhi nhìn Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị, lại nhìn Hiểu Nhi, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng mà nói: “Trước kia không phải bởi vì gia đình ta nghèo, không nuôi nổi nhiều con gái như vậy, mới muốn đưa một trong hai chúng ta cho người khác nuôi sao, nếu ta không đi theo cha mẹ…… Không đúng, không đi theo Phương cha, Phương nương, thì Hiểu Nhi phải đi theo bọn họ.” Vận Nhi nhớ đến cha mẹ bây giờ mới là cha mẹ, nên đã bỏ thêm họ cho cha mẹ đã nhận nuôi nàng.
Nghe xong Lưu thị lập tức đứng lên, đến bên cạnh Vận Nhi: “Lời này ai nói, trước kia trong nhà cũng chỉ có con và Hiểu Nhi là hai đứa con gái, ở đâu mà nhiều?” Mặc dù bây giờ sinh thêm tiểu muội một đứa bé gái hai vợ chồng bọn họ cũng không cảm thấy nhiều, con gái là tri kỷ của cha mẹ ở đâu sẽ ngại nhiều.
“Đại tỷ và nhị tỷ không phải cũng là con gái sao? Bà nội không phải không thích con gái sao, con gái không phải bồi tiền hóa sao?”
Lưu thị trầm mặc, trước kia không phân gia, hai đứa cháu gái cũng được coi là con gái trong nhà, mẹ chồng thường xuyên mắng Hiểu Nhi và Vận Nhi là bồi tiền hóa.
“Vận Nhi là ai nói với con trong nhà không nuôi nổi con gái?” Trong lòng Thẩm Thừa Diệu hy vọng không phải Thẩm Trang thị nói, Thẩm Trang thị không vui khi Lưu thị sinh hai đứa con gái, lúc ấy liên tiếp sinh mẹ chồng cũng biết, trong nhà ai cũng biết.
“Là đại bá nương nói với con!”
Quả nhiên là người đại phòng làm!
“Thật quá đáng, thật quá đáng! Đây không phải là chuyện mà con người có thể làm!” Nghe xong trong lòng Lưu thị căm hận Lam thị, cũng hối hận không thôi, là nàng hại con gái mình, nàng vẫn biết đại tẩu chướng mắt nàng, chướng mắt con nàng, khi đó tính tình đột nhiên thay đổi, đối với con gái mình tốt, nàng liền cảm thấy kỳ lạ, không ngờ không có chuyện mà ân cần, không phải kẻ gian thì là đạo tặc!
Trước khi xuất giá, nương nàng nói với nàng, ở nhà chồng, hiếu thuận cha mẹ chồng, hòa thuận với chị em dâu, nói ít làm nhiều, nhưng nhất định không thể không có lòng phòng bị người, đôi khi nàng không thể tưởng tượng được có bao nhiêu đen tối.
“Đại bá nương nói như thế nào?” Trong lòng Thẩm Thừa Diệu từng đợt rét lạnh, đây là chuyện mà người nhà hắn làm!
“Đại bá nương nói trong nhà không nuôi nổi nhiều con gái như vậy, nương sinh liền hai đứa con gái, bà nội định bán đi một trong hai chúng con, nếu con không đi theo hai vị bá bá và thẩm thẩm này đi, vậy thì chỉ có thể để Hiểu Nhi đi theo bọn họ. Con yên tâm, chờ trong nhà có bạc, sẽ đón Hiểu Nhi về nhà. Con nghĩ Hiểu Nhi ham chơi ham ăn hơn con, đến nhà người khác không làm người ta vui mừng, không thể để Hiểu Nhi đi, con liền đi theo bọn họ. Cha, bây giờ trong nhà có bạc cho nên đón con trở về à?”
Mấy năm nay Vận Nhi nhớ rõ nhất chính là dáng vẻ của cha mẹ, cái khác chính là những lời này của Lam thị.
Lưu thị lại không nhịn được mà khóc, lắc đầu, nức nở nói, “Không phải, không có……”
Hiểu Nhi không ngờ bên trong còn có chuyện của mình, chính xác mà nói là chuyện của nguyên chủ, tiểu cô nương này nhỏ như vậy đã biết vì người quên mình, là gen di truyền tốt à? Là kết quả vợ chồng Thẩm Thừa Diệu làm gương! Lương thiện, vì người quên mình là tốt, nhưng phải phân biệt rõ ràng người và chuyện! Làm sai, chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu.
Nghe xong, Vận Nhi lại khẩn trương, nàng thẳng eo, di chuyển mông, “Trong nhà không phải có tiền mới đón con trở về, vậy……”
Thẩm Thừa Diệu vỗ lưng Vận Nhi “Vận Nhi, bây giờ trong nhà không thiếu tiền, đừng lo lắng. Trong nhà không phải bởi vì có tiền mới đón con trở về.”
“Vậy thì vì sao ạ?” Vận Nhi nghi hoặc nhìn Thẩm Thừa Diệu, nhìn cặp mắt đen bóng của Thẩm Thừa Diệu mà đầy dấu chấm hỏi.
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu rất đau, con gái hắn không tin mình không đưa nàng cho người khác nuôi!
“Vận Nhi, cha mẹ tìm con hơn ba năm, ngày đó đại bá nương nói không cẩn thận làm mất con, chỉ sợ con bị bắt cóc!” Hiểu Nhi không đành lòng nhìn Thẩm Thừa Diệu mặt đầy chua xót.
“Không có, con không nói dối, đúng là đại bá nương nói với con trong nhà không nuôi nổi nhiều con gái như vậy! Con không có nói dối! Thật sự, cha, nương con không có nói dối!” Vận Nhi nghe xong đặc biệt kích động, thân thể không nhịn được phát run, nàng tưởng bọn họ không tin lời nàng nói, cho rằng nàng nói dối.
Nhớ khi ở Lý gia, biểu muội lén ăn đường, đánh vỡ vại đường, bà nội Lý nghe thấy tiếng động tĩnh, biểu muội nói nàng đánh vỡ, dù nàng nói như thế nào, bà nội Lý đều cho rằng nàng đánh vỡ, nói nàng nói dối, đánh nàng một trận, cho nàng ở phòng chứa củi mấy ngày, sau đó nàng bị bệnh, vẫn luôn không khỏi, cho đến cha mẹ tới đón nàng.
“Vận Nhi, Vận Nhi, chúng ta biết con không nói dối, là đại bá nương nói dối chúng ta, cha mẹ và… Không có ý đưa con cho người khác nuôi, cha mẹ không biết chuyện này chút nào, vì thế cha mẹ còn đi báo quan! Để quan phủ hỗ trợ tìm ngươi!” Thẩm Thừa Diệu vội trấn an Vận Nhi đang kích động, đồng thời hắn cũng không nói ra Thẩm Trang thị, hắn cũng không dám chắc nương mình cuối cùng có tham gia vào chuyện này hay không.
Hắn không thể tưởng tượng được con gái hắn đã phải trải qua chuyện gì mà tại sao lại như thế này!
Trong lòng Hiểu Nhi cũng không dễ chịu, chắc rằng đây là thần giao cách cảm của cặp đôi song sinh, trong lòng Vận Nhi có bóng ma, có cơ hội phải hỏi Nhật ca nhi, trước kia Vận Nhi đã trải qua như thế nào.
“Cha mẹ không biết?” Nghe xong Vận Nhi ngây người, vậy là nàng bị đại bá nương lừa, làm nàng phải rời xa cha mẹ lâu như vậy! Nhớ tới cuộc sống trước kia, cũng không nhịn được nước mắt đầy mặt, khóc lớn.
“Ngày mai chúng ta đi tìm cha mẹ nói, thế nào cũng nên vì Vận Nhi lấy lại công bằng! Ta muốn hỏi một chút trái tim Lam thị làm bằng cái gì, tại sao lại đen tối như vậy!” Trái tim Lưu thị rét lạnh! Hai vợ chồng bọn họ vất vả làm việc nhiều năm, khi ngày mùa ra sức nhất, khi nhàn rỗi liền vào trấn làm công ngắn hạn! Lên núi săn thú đốn củi bán! Kiếm bạc đều nhập vào của công nuôi đại phòng, ngược lại con cái mình thiếu ăn thiếu mặc! Nếu là chỉ mình nhà mình làm ăn, làm gì đến nông nỗi này!
Cuối cùng lại nuôi ra một cái bạch nhãn lang, mẹ chồng lúc nào cũng mắng nàng là bạch nhãn lang, cuối cùng thì ai mới là bạch nhãn lang!
Hiểu Nhi nhớ tới chuyện buổi tối mấy hôm trước xảy ra, nàng lấy hai phần công văn đoạn tuyệt quan hệ ra, đưa cho Thẩm Thừa Diệu.
Thẩm Thừa Diệu đưa tay nhận, “Đây là cái gì?”
Sau khi hắn mở ra xem xong, cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang! Đoạn tuyệt quan hệ!
“Đây, đây là xảy ra chuyện gì, ông nội và gia đình nhị bá ngươi tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?”
“Cái gì?” Lưu thị nghe xong cũng khiếp sợ.
Hiểu Nhi nói ra những chuyện xảy ra đêm đó, lời nói của từng người, từ đầu đến cuối đều nói ra, một chữ cũng không thiếu, một chữ cũng không thừa!
Lưu thị trầm mặc, trong lòng cảm thấy đoạn tuyệt cũng tốt, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi! Đúng là nhịn đủ rồi! Đây là chuyện gì! Là người như thế nào!
“Cha, ngày mai chúng ta còn đi thượng phòng không?” Hiểu Nhi hỏi Thẩm Thừa Diệu sắc mặt như tro tàn.
“Đi, sao không đi! Ta phải hỏi rõ ràng một chút những người đó trái tim có phải làm từ nước mực hay không!” Lưu thị khó thở!
“Không đi, đi làm gì! Những người đó có quan hệ với chúng ta sao?” Âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Nghe xong, Lưu thị trầm mặc, người khác căn bản là không coi người nhà mình là người thân, lại hỏi thêm, lại nói thêm, có thể được cái gì! Người khác có khả năng không đau không ngứa, bỏ đi!
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu lạnh lẽo, hắn cảm thấy đêm nay cực kỳ lạnh, không khỏi ôm chặt Vận Nhi trong lòng, lớn như vậy, con cái đều có một đống, hắn cảm thấy lạnh nhất chính là đêm nay! Là bởi vì đêm nay tuyết rơi sao?
Hắn không biết, trời lạnh nhưng không cảm thấy lạnh, mà trái tim lại cảm giác rét lạnh đến cực điểm!