Chương 78: Đoàn viên
Buổi tối mùa đông, trời tối sớm, từng nhà ở thôn Liền Khê đều tắt đèn, trong không trung bông tuyết bắt đầu bay lả tả, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay!
Một chiếc xe ngựa rẽ vào con đường đến Liền Khê thôn.
Lưu thị vén rèm lên, nhìn bên ngoài một cái, trong bóng tối đập vào mắt là tường viện thật dài, cao ngất tòa nhà.
“Nhà này coi như là xây xong?!” Lưu thị cảm thán một câu, trước khi ra cửa, tường viện còn chưa xây.
Vận Nhi cũng nhìn ra bên ngoài, tòa nhà thật khí phái, còn khí phái hơn cả nhà ở trong thành, không biết là nhà ai.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại. Thẩm Thừa Diệu vén rèm lên, đưa tay ra, “Vận Nhi, về đến nhà rồi, cha ôm con xuống xe.”
Thẩm Thừa Diệu ôm Vận Nhi xuống xe, lại xoay người muốn ôm Phương Văn Nhật.
“Thẩm thúc, tự cháu có thể nhảy xuống xe ngựa!” Phương Văn Nhật cảm thấy bản thân đã lớn như vậy, còn để người ta ôm.
Thẩm Thừa Diệu cũng không miễn cưỡng, con trai mà, hiếu động chút mới là chuyện tốt, đợi hắn nhảy xuống xe, sau đó đỡ Lưu thị xuống, cũng thưởng co phu xe mười lượng bạc, đi cả chặng đường vất vả, phu xe vô cùng cao hứng mà đi.
Ba huynh muội đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều nghe thấy tiếng động, đi ra, “Cha, nương, các ngươi đã trở lại!”
“Cha, nương”
“Cha, nương”
Cảnh Hạo chạy đến lao vào lòng Thẩm Thừa Diệu đầu tiên, Thẩm Thừa Diệu thuận tay bế hắn lên, “Cha mẹ không ở nhà có nghe lời hay ca ca tỷ tỷ không?”
“Đương nhiên là có.”
Hiểu Nhi nhìn đứa bé gái mà Lưu thị cầm tay, rất giống với thân ảnh trong trí nhớ, nàng tiến đến, “Vận Nhi, ta là Hiểu Nhi tỷ tỷ, còn nhớ không?”
Trong trí nhớ nguyên chủ muội muội này là Vận Nhi, Hiểu Nhi gọi nàng.
Cảnh Duệ cũng tiến lên, “Vận Nhi, ta là đại ca. Trước kia ta hay lên núi hái quả dại cho ngươi ăn, nhớ không?”
Cảnh Hạo thấy vậy cũng giãy giụa đòi xuống đất, “Vận Nhi tỷ tỷ, ta là Hạo Nhi!”
Thật ra Vận Nhi đã nhớ không rõ dáng vẻ những huynh đệ tỷ muội này, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, lại cảm thấy quen thuộc. Chỉ là nhiều năm không gặp, hơi sợ sệt và xa lạ. Mà nàng với Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị không cảm thấy xa lạ, bởi vì mỗi ngày không dám quên, đêm đêm nhớ mong.
Lưu thị thấy thế liền nói, “Chúng ta vào nhà rồi nói, bây giờ tuyết đang rơi đó!”
Tất cả mọi người vào nhà, Thẩm Thừa Diệu kéo Phương Văn Nhật nói với ba huynh muội, “Đây là ca ca Phương Văn Nhật đã lớn lên cùng Vận Nhi, năm nay tám tuổi, về sau chúng ta là người một nhà, mấy huynh đệ tỷ muội các ngươi phải tương thân tương ái, tôn trọng lẫn nhau biết không?”
“Nhật Nhi, ta là Cảnh Duệ, lớn hơn ngươi một tuổi, đệ đệ ta gọi là Hạo Nhi, ta có thể gọi ngươi Nhật Nhi không? Ngươi có thể gọi ta là đại ca giống như bọn họ.” Cảnh Duệ làm đại ca tỏ vẻ thân thiện trước tiên.
Phương Văn Nhật gật đầu, “Đại ca, Vận Nhi gọi ta là Nhật ca nhi, các ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”
Hiểu Nhi cũng tiến lên chào hỏi, tuy lúc trước Lý tẩu hỏi nàng không đồng ý, nhưng đó là chỉ khi Lý tẩu nói, nếu Thẩm Thừa Diệu đưa hắn về nhà, nhất định sẽ có lý do, mà Nhật ca nhi lớn lên, ừ, rất tuấn tú, rất đẹp mắt, “Nhật ca nhi, ta là Hiểu Nhi. Bây giờ ta đi làm cơm chiều, tối nay chúng ta ăn chút gì đó ngon ngon, coi như cho các ngươi đón gió tẩy trần!”
Cảnh Hạo cũng chạy đến trước mặt Phương Văn Nhật: “Nhật ca nhi, ta là Cảnh Hạo! Trong nồi đã đun nước nóng, ngươi có thể tắm rửa trước, sau đó ăn cơm, cơm nước xong có thể ngủ! Đêm nay ngươi ngủ cùng ta được không?”
Phương Văn Nhật cảm nhận được mấy huynh muội rất thân thiện với hắn, trong lòng vơi đi nỗi thấp thỏm, gật đầu: “Ừ!”
Thẩm Thừa Diệu muốn mang Vận Nhi và Nhật ca nhi đến thượng phòng, nhưng Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị đã ăn xong cơm chiều, lúc bọn họ về đến nhà hai người đã đi ngủ từ sớm, đèn ở thượng phòng đã tắt, chỉ có thể chờ đến sáng sớm ngày mai.
Khoảng thời gian này Hiểu Nhi lấy ra rất nhiều đồ ăn trong không gian, tối nay nàng quyết định làm gà sốt nước tương, tôm chua cay, thịt bò hầm, thịt dê kho tàu, cá hầm cải chua, còn có canh cải dầu, dưa chuột xào thịt, còn có canh một củ cải hầm xương, còn nấu một nồi cơm tẻ.
Nhật ca nhi và Vận Nhi nhìn thấy trên bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, không nhịn được nuốt nước miếng, kể cả Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn đều cảm thấy cực kỳ đói, ngày thường ăn quen đồ ăn trong nhà, lần này ra ngoài, cảm thấy bánh bao thịt bên ngoài đều ăn không ngon bằng màn thầu bắp trong nhà!
Nhật ca nhi và Vận Nhi tuy rất muốn ăn, nhưng hai người đều không dám gắp đồ ăn!
Chỉ là vùi đầu ăn cơm, cuộc sống ăn nhờ ở đậu đã lâu, hai người đã sớm quen chỉ cúi đầu ăn đồ ăn trong chén của mình.
Lưu thị và Thẩm Thừa Diệu không ngừng gắp đồ ăn cho hai người, hai vợ chồng sớm biết hai người không dám ăn. Mấy huynh muội cũng nhận ra hai người không dám gắp đồ ăn, đều chủ động gắp đồ ăn cho bọn hắn.
“Nhật ca nhi, Vận Nhi thịt bò này hơi cay, nhưng rất thơm, ta ăn xong còn muốn ăn nữa, hận không thể mỗi bữa đều có thể ăn!” Cảnh Hạo gắp cho bọn họ mỗi người một đũa thịt bò hầm.
“Cá này cũng rất mềm, nhưng phải cẩn thận xương cá!” Cảnh Duệ cũng gắp cho bọn họ mỗi người một miếng cá.
Hiểu Nhi đưa cho bọn họ hai cái đùi gà.
Phương Văn Nhật chút luống cuống con gà cũng này chỉ có hai cái đùi gà, nếu cho hắn, Cảnh Hạo còn nhỏ hơn cả hắn sẽ không có, “Trong chén ta còn chưa ăn hết, ta không thích ăn đùi gà, cho Hạo Nhi ăn đi!”
“Nhật ca nhi ăn đi, ta đã ăn chán rồi!” Cảnh Hạo lắc đầu, tối nay có thịt bò hầm hắn thích ăn nhất, hắn không muốn ăn đùi gà, đùi gà thường xuyên có thể ăn được. Tỷ tỷ và ca ca đều nhường hắn, nhiều lần trong nhà ăn gà đều sẽ có phần cho hắn.
Phương Văn Nhật nghe xong lại là không tin, trên đời này làm gì có người ăn đùi gà đến phát ngán, xem căn nhà này, gia cảnh này cũng bình thường, có lẽ là muốn cho hắn ăn, trong lòng hắn rất cảm động.
“Cha, nương thật ra không cần nhiều đồ ăn như vậy, con chỉ ăn cháo cũng được.” Trong lòng Vận Nhi hơi bất an, nhiều thịt như vậy, phải tiêu hết bao nhiêu bạc, dùng hết bạc thì phải làm sao bây giờ, nàng không muốn bị bán, cũng không muốn các huynh đệ tỷ muội khác trong nhà bị bán. Nếu trong nhà không có bạc, vậy khả năng đầu tiên là Nhật ca nhi bị đuổi đi! Như vậy Nhật ca nhi phải làm sao bây giờ? Nàng thật sự thực lo lắng!
“Bình thường cũng không nhiều đồ ăn như vậy, đây là tỷ tỷ đặc biệt làm để chào mừng các ngươi về nhà.”
“Nương, bây giờ trong nhà có bạc không?” Trong lòng Vận Nhi bất an, không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy, có bạc, cho nên yên tâm ăn đi, về sau muốn ăn cháo thì ăn, không muốn ăn thì không ăn!” Lưu thị nghĩ Vận Nhi lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai. Trước kia Vận Nhi ở nhà cũng chưa bao giờ được ăn một bữa cơm no, về sau sẽ không, mặc dù nàng không ăn, nàng cũng muốn cho Vận Nhi ăn no!
“Bây giờ tại sao lại có cây cải dầu?” Tối nay Thẩm Thừa Diệu ăn nhiều nhất chính là cây cải dầu này.
“Con mua ở trong huyện, người nọ nói hắn trồng trong nhà kính. Cha, nương, về sau chúng ta cũng làm một cái nhà kính trồng rau đi! Con biết nhà kính làm như thế nào!” Hiểu Nhi đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, đúng lúc, lúc đó nhà mới nhà nàng cũng muốn xây nhà kính!
“Ừ, về sau mùa đông có đồ ăn để ăn, cũng tốt!” Thẩm Thừa Diệu liền đồng ý ngay, hắn cảm thấy mùa đông không có rau xanh ăn rất khó chịu.
Đây là bữa com ngon nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ mà Vận Nhi và Nhật ca nhi được ăn, bọn họ cho rằng bữa cơm này là ngon nhất trong đời, chưa bao giờ nghĩ đến đây chỉ là khởi đầu, cuộc sống về sau thức ăn mỗi năm càng trở nên tinh tế hơn.
Ăn cơm xong, Lưu thị để mấy huynh muội từng người rửa mặt sau đó về phòng ngủ, Hiểu Nhi tuy không thích ngủ cùng người khác, nhưng điều kiện trong nhà chỉ có như vậy, cho nên chủ động bảo Vận Nhi vào phòng nàng ngủ.
“Muội muốn ngủ cùng cha mẹ.” Vận Nhi nhìn Hiểu Nhi, lo lắng nàng không cao hứng, nhưng nàng rất muốn ở chung với cha mẹ.
Hiểu Nhi nhìn thấy nàng bất an, chủ động an ủi nói: “Vận Nhi rời xa cha mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ chắc chắn muốn ở chung với cha mẹ nhiều hơn, chờ Vận Nhi muốn ngủ cùng tỷ tỷ thì lại qua đây được không?”
Vận Nhi nghe xong vui mừng, cười với Hiểu Nhi, “Cảm ơn Hiểu Nhi tỷ tỷ.”
Lưu thị nhìn hai tỷ muội cười cười, nàng lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm tơ lụa màu đỏ và thước đo, vẫy tay với Vận Nhi: “Vận Nhi lại đây, để nương đo kích cỡ cho con, nương làm cho con bộ quần áo!”
Vận Nhi thấy Lưu thị lấy ra một tấm vải mới, vội lắc đầu, nương không phải mới mua cho con hai bộ quần áo sao? Con có đủ quần áo rồi, không cần.”
“Đây là làm cho con quần áo năm mới mặc, tỷ tỷ ca ca đệ đệ con bọn họ đều có! Ngày mai ta cũng làm cho Nhật ca nhi một bộ, cho các con năm mới đều được mặc quần áo mới!”
Làm nhiều quần áo như vậy thì tốn bao nhiêu bạc, không phải là dùng hết sạch bạc trong nhà chứ?
“Nương, trong nhà còn tiền không?”
“Có, Vận Nhi muốn dùng tiền à?” Lưu thị cảm thấy kỳ lạ, tối nay Vận Nhi đã hỏi hai lần trong nhà còn tiền hay không.
Vận Nhi nghe xong yên tâm, nàng lắc đầu, “Con chỉ lo lắng trong nhà lại không có bạc.”
Hiểu Nhi cảm thấy tiền trong nhà là tâm bệnh của Vận Nhi, “Vận Nhi, trong nhà không có bạc sẽ thế nào?”
Vận Nhi nhìn Hiểu Nhi, cúi đầu, “Trong nhà không có bạc, có phải lại đưa con cho người khác nuôi hay không hoặc đuổi Nhật ca nhi đi.”
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nghe xong đều kinh ngạc, Vận Nhi tại sao lại nói như vậy! Gì mà trong nhà không có bạc lại đưa nàng cho người khác nuôi!
Thẩm Thừa Diệu đến bên cạnh Vận Nhi ôm Vận Nhi vào lòng, “Vận Nhi, vì sao con cảm thấy trong nhà không có bạc sẽ đưa con cho người khác nuôi?”