Chương 84: Thấy một người yêu một người?
“Hiểu Nhi, đây là hoa gì?” Thẩm Tử Hiên chỉ vào mấy bồn hoa Tulip có màu sắc khác nhau hỏi.
“Đây là Tulip, Trần tổng quản nhờ ta trồng, hình như là hạt giống mua từ nước ngoài.” Lần trước sau khi giúp Trần tổng quản trồng được những hạt giống đó, nhờ Thẩm Thừa Diệu đưa đến chỗ Diêu chưởng quầy, sau đó lại một lần cầm về một ít hạt giống, hiện tại nhà ấm trồng hoa có một số hoa là Trần tổng quản, nếu hôm nay hắn tới, liền để hắn mang đi luôn.
“Nhà ấm trồng hoa này bố trí thật lịch sự tao nhã, ấm áp!” Minh Lệ Nhã cũng là người yêu hoa, trong nhà cũng trồng không ít hoa. Các loại hoa quý báu hơn so với hoa ở đây, nhưng nhà ấm trồng hoa lại không bày biện được đẹp như ở đây!
“Các ngươi thích hoa ở đây không? Nếu thích trừ những cây mà Trần tổng quản nhờ ta trồng, cái khác các ngươi có thể chọn một chậu tùy thích, đây là lễ gặp mặt ta tặng các ngươi!” Hiểu Nhi thấy các nàng yêu thích không nỡ buông tay liền nói.
“Thật à?” Minh Lệ Nhã nghe xong thật cao hứng, nàng rất muốn lấy một chậu trở về trồng.
“Như thế không được hay cho lắm?” Minh Trị Kiệt cảm thấy quân tử không nên đoạt sở thích của người khác.
“Ta muốn bồn lan hồ điệp này! Trở về ta cũng tặng một chậu hoa cho ngươi.” Lê Nhược Tình chỉ vào một chậu lan hồ điệp đang nở rực rỡ nói, nàng thích nhất hoa lan.
“Biểu tỷ thích hoa gì?”
“Ta thích hoa này, hoa này gọi là hoa gì?” Lưu Tĩnh Xu chỉ vào một chậu hoa cát cánh màu xanh hỏi.
“Đây là hoa cát cánh, nghe nói hoa cát cánh đại diện cho tình yêu thủy chung vĩnh hằng.”
Lê Triết Vĩ nghe xong nhướng mày, càng nhìn hoa cát cánh càng cảm thấy đẹp! Càng có ý nghĩa! Rất có ánh mắt, khi về nhà phải lấy một bồn trở về trồng!
“Hoa còn có ý nghĩa của hoa à? Vậy lan hồ điệp hoa ý nghĩa gì?” Lê Nhược Tình lần đầu tiên nghe nói hoa có ý nghĩa của mỗi loài.
“Lan hồ điệp màu sắc khác nhau có ý nghĩa khác nhau, bồn kia là lan hồ điệp mini, ý nghĩa là thiên sứ hạnh phúc, phong nhã.”
Mấy nàng ở nhà ấm trồng hoa thảo luận ý nghĩa các loài hoa, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Sau khi Thẩm Thừa Quang gặp Lê Triết Vĩ, vội đi tìm Lam thị nói cho nàng biết Lê Triết Vĩ tới, Lam thị lập tức trở về nhà cũ gọi Thẩm Bảo Nhi nhanh chóng trang điểm rồi qua đó.
Thẩm Bảo Nhi chạy một mạch từ nhà cũ qua, tìm xung quanh thật lâu đến mức mồ hôi chảy ra cuối cùng thấy đám người ở một căn phòng trong suốt, nhẹ nhàng thở ra, chờ hơi thở ổn định, nàng sửa sang lại kiểu tóc và quần áo mới chầm chậm đi lên trước, ôn nhu nói: “Hiểu Nhi, hóa ra ngươi ở chỗ này, ta tìm ngươi khắp nơi!”
“Có chuyện gì sao?” Hiểu Nhi không thân thiện mở miệng, Thẩm Bảo Nhi này lại tới xem náo nhiệt à!
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao? Hai tỷ muội chúng ta đã lâu không tụ tập!”
“Trước kia đại tỷ tỷ cũng chưa bao giờ tìm ta tụ tập, bây giờ đột nhiên tới tìm ta, đương nhiên là có chuyện rồi.” Từ bao giờ mà tỷ muội các nàng tụ tập? Có mà tới để câu con rể mới đúng! Nàng ta không phải coi trọng Thượng Quan Huyền Dật sao, lần này qua đây mục tiêu là?
Nàng nhìn Thẩm Bảo Nhi một cái, phát hiện nàng ta đang lén nhìn Lê Triết Vĩ, Thẩm Bảo Nhi đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gả vào hào môn, thấy một người yêu một người!
“Đây là hoa ngươi trồng sao? Thật sự quá xinh đẹp.” Thẩm Bảo Nhi cố ý bỏ qua lời nói không chào đón của Hiểu Nhi, đi đến, nhìn những hoa cỏ này, trong lòng vừa khiếp sợ lại đố kỵ!
Nhà ấm trồng hoa! Lại còn dùng thủy tinh làm nhà ấm trồng hoa, nghe nói cả huyện gia đình có nhà ấm trồng hoa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Căn nhà ấm trồng hoa này thỏa mãn được bao nhiêu mơ ước của con gái!
Nhưng nàng cũng chỉ hâm mộ, ngay cả suy nghĩ muốn một gian nhà ấm trồng hoa cũng không dám có!
Xây một gian nhà ấm thì dễ dàng, nhưng muốn bày hoa khắp phòng ấm, lại còn ở trong thời tiết lạnh giá như thế này đem nuôi hoa sống lại là rất khó, tiêu phí sức người sức của rất lớn, hơn nữa hoa hiếm khó tìm, lại khó chăm sóc, giá cả rất đắt! Nàng nhìn ở đây có mẫu đơn triệu phấn, diêu hoàng, đậu xanh, ngụy tím, nhị kiều, dương phi, hoa trà, lục giác đỏ thẫm, xích đan, trạng nguyên hồng……, hoa lan hồ điệp, hoa lan Phúc Kiến, …… Thậm chí có rất nhiều loại nàng không biết tên.
Nhà tam thúc nàng đột nhiên giàu có lên từ bao giờ, lại còn quen biết Lê công tử, nếu sớm biết rằng…… Không có sớm biết rằng, nhà tam thúc giấu kĩ như vậy, đầu tiên là Thượng Quan công tử, Địch công tử, lại cả Lê công tử, ai cũng là nhân trung long phượng, nhưng trước khi phân gia cũng chưa xuất hiện, giấu rất kĩ, nếu nói sau khi phân gia mới quen biết, ai tin! Người nhà tam thúc ích kỷ như thế, mặc dù sớm biết cũng không giúp mình, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Làm thế nào mới có thể được Lê công tử chú ý đây?
Thẩm Bảo Nhi tới, Hiểu Nhi không muốn tiếp tục ở trong nhà ấm trồng hoa, “Chúng ta ra ngoài đi, ở trong nhà ấm trồng hoa lâu rồi không tốt. Có lẽ tiệc cũng bắt đầu.”
Minh Trị Kiệt sớm muốn chạy, thấy biểu hiện của Thẩm Bảo Nhi hôm nay, hắn vô cùng may mắn ngày đó nàng tính kế, quả nhiên tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc! Chờ Thẩm Ni Nhuế ra nhà ấm trồng hoa sau, hắn đi theo sau ra ngoài.
Lê Triết Vĩ thấy Lưu Tĩnh Xu đi ra ngoài, cũng lập tức đuổi theo.
Cái gì! Nàng mới đến, các nàng liền đi, nàng còn chưa nghĩ được biện pháp mà! Thẩm Bảo Nhi kìm nén xúc động dậm chân, đuổi theo.
Hiểu Nhi đi sau cùng, thuận tiện đóng cửa.
Thẩm Bảo Nhi vừa ra khỏi nhà ấm trồng hoa, gió lạnh ập vào mặt, sau đó nàng liền nghĩ ra biện pháp.
“Ni Nhuế đợi ta.” Nàng bước nhanh đuổi theo Thẩm Ni Nhuế, đến trước mặt Lê Triết Vĩ.
“Ni Nhuế, ta lấy được một bộ hoa văn mới, trở về ta cho ngươi nhìn xem ngươi có thích hay không, nếu thích, ta sao chép cho ngươi một bộ.”
“Ừ, cảm ơn ngươi!” Thẩm Ni Nhuế tuy vẫn có khúc mắc vì lần trước Thẩm Bảo Nhi tính kế nàng, nhưng từ trước đến nay nàng đối xử với người khác luôn hiền lành, cho nên không thể không để ý tới chuyện này.
Trước mặt lại một cơn gió thổi qua, Thẩm Bảo Nhi nâng tay lên, sau đó khăn trong tay không cẩn thận bị gió thổi đi.
Nàng tưởng tượng đến cảnh gió thổi khăn tay của nàng đến bên cạnh Lê Triết Vĩ hoặc trên mặt, tốt nhất là trên mặt, để hắn có thể ngửi được mùi hương của mình. Sau đó hắn nhặt khăn của nàng, đưa cho nàng, sau đó nàng có thể nói với hắn vài ba câu, sau đó……
Thẩm Bảo Nhi quay đầu lại, vừa định nói cảm ơn công tử, lại phát hiện Lê Triết Vĩ nghiêng người tránh được, mặc kệ khăn bay xuống đất.
Minh Lệ Nhã một chân đạp lên khăn, Minh Lệ Nhã nhấc chân lên, nhìn khăn trên mặt đất, “Thẩm cô nương, đây là khăn của ngươi à, lần sau nhớ phải cầm chắc nhé, đừng để nó chạy vào chân ta, chẳng may làm ta ngã thì làm sao!”
Hiểu Nhi nghe xong, lại cảm thấy có thêm ấn tượng mới với Minh Lệ Nhã.
“Ngươi, ……” Thẩm Bảo Nhi muốn nổi giận, sau đó lại nghĩ tới thân phận của đối phương, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt ủy khuất, làm người cảm thấy nàng như phải chịu ủy khuất rất lớn, cũng không dám nói ra.
“Tiểu Cúc, còn không nhặt khăn kia lên cho người ta!”
“Vâng, tiểu thư.” Nha hoàn của Minh Lệ Nhã nhặt khăn lên đưa cho Thẩm Bảo Nhi. “Thẩm cô nương, khăn của cô nương.”
Nhìn trên khăn có dấu chân rõ ràng, Thẩm Bảo Nhi nhận cũng không được, không nhận cũng không được, đây là khăn nàng bỏ ra một lượng mua, vừa mới dùng một ngày!
“Còn không cầm, khăn này cũng phải một lượng bạc, ngươi muốn gả cành cao như vậy, không có khăn thì làm sao được!” Minh Lệ Nhã chán ghét nhìn Thẩm Bảo Nhi, thiết kế ca ca nàng!
Thẩm Bảo Nhi không nhịn được rơi lệ, khóe mắt lén nhìn Lê Triết Vĩ, nhận ra đối phương ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, khóc càng nhiều. “Ta không có……”
“Thẩm cô nương, lau nước mắt đi.” Nha hoàn nhét khăn vào tay nàng, liền nhanh chân đuổi kịp chủ tử nhà mình.
Thẩm Bảo Nhi thuận thế lau một chút, mới nhớ tới khăn này bị người ta dẫm lên, nhìn đoàn người đã đi xa, quả thực khinh người quá đáng!