Chương 85: Lễ vật phong phú
Bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Thừa Quang muốn ngồi vào bàn của Lê Triết Vĩ, nhưng bàn kia đã có chín người ngồi, La đại phu, Diêu chưởng quầy, Đồng quản sự, Trần tổng quản, Phúc bá, thôn trưởng, Thẩm Tử Hiên, Minh Trị Kiệt và Lê Triết Vĩ, còn lại một vị trí rất rõ ràng là cho chủ nhà Thẩm Thừa Diệu ngồi.
Thẩm Thừa Quang cũng không phải không rõ đạo lý này, nhưng hắn muốn đánh quan hệ với Lê Triết Vĩ, lại nghĩ đến, chỉ cần hắn và Lê công tử có giao tình, tổ phụ Lê công tử là Công Bộ thượng thư, nếu có giao tình với Lê công tử, thậm chí nếu Bảo Nhi có thể gả cho Lê gia, ngày sau Văn Nhi trúng cử, tìm chức quan tốt chỉ cần một câu của người ta. Đây chính là chuyện lớn chấn hung gia tộc, người trong nhà vẫn luôn đặt việc này lên hàng đầu, nghĩ đến đây, Thẩm Thừa Quang liền ngồi xuống.
Người trên bàn đang nói chuyện chờ Thẩm Thừa Diệu ngồi xuống rồi bắt đầu ăn, thấy Thẩm Thừa Quang ngồi xuống đều dừng lại, không nói nữa.
“Lê công tử……” Thẩm Thừa Quang mở miệng nịnh nọt muốn nói chuyện với Lê Triết Vĩ.
“Ngươi là ai? Chỗ này là để cho chủ nhà ngồi!” Lê Triết Vĩ đối với người đang a dua nịnh hót trước mặt hắn chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, nhưng hôm nay tới ăn tiệc mừng, đây là nhà Thẩm tam thúc, đây là đại ca hắn, để hắn khó coi thì Thẩm tam thúc cũng khó coi, hắn không thể làm quá, nhưng người này cũng quá là không biết điều, quá không biết xấu hổ, là người khác cũng nhìn ra này chỗ ngồi là để lại cho chủ nhà ngồi.
Mặt Thẩm Thừa Quang cứng đờ, vừa nãy bọn họ đều gặp qua, nhưng không sao, quý nhân thì hay quên, hắn đang chuẩn bị tự giới thiệu lại một lần.
“Đại ca sao còn ở đây, cha tìm ngươi kìa!” Thẩm Thừa Diệu sắp xếp xong việc trở lại chỗ ngồi, thấy Thẩm Thừa Quang đang ngồi ở chỗ của hắn, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở.
“Cha tìm ta có chuyện gì sao?” Thẩm Thừa Quang ngẩng đầu bất mãn nói, đúng là, không thấy hắn đang nói chuyện với Lê công tử sao!
“Ta cũng không biết, ngươi đi xem đi!” Trong lòng Thẩm Thừa Diệu đối với người đại ca này có chút bất mãn vì chuyện của Vận Nhi, bây giờ càng hận. Đây là chuyện gì, ngươi ngồi chỗ của ta, ta có lòng nhắc nhở ngươi rời đi, còn không đi, đây là cái gì! Nếu mở miệng đuổi hắn đi, mình cũng mang danh bất kính với huynh trưởng, không cho hắn đi cũng không được, người khác thấy nhất định cho rằng mình là người dễ bị bắt nạt, trong bữa tiệc ở nhà mình cũng không thể ngồi vào ghế chủ tọa.
Diêu chưởng quầy bị Thẩm Thừa Quang tức chết, hắn cũng không quan tâm đệ đệ mình đang khó chịu, không khách khí nói: “Thẩm gia đại ca, cha ngươi tìm ngươi, ngươi không đi, đây chính là bất hiếu.”
Nghe xong Thẩm Thừa Quang không vui, người này là ai, hắn là cái thá gì, dám xen vào chuyện của người khác!
“Ngươi là ai……” Ở chỗ này xen vào việc người khác làm gì!
Hắn còn chưa kịp nói nửa câu sau raThẩm Thừa Tổ liền chạy nhanh đến, kéo Thẩm Thừa Quang: “Đại ca, cha ở bên kia chờ ngươi kìa, nói là có người tìm ngươi, ngươi mau đi xem một chút đi!”
Thẩm Thừa Tổ lao động hàng năm, sức lực lớn hơn Thẩm Thừa Quang, kéo Thẩm Thừa Quang từ chỗ ngồi ra, mang ra ngoài.
Thẩm Thừa Diệu ngồi xuống, mọi người cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, sau đó rất nhanh bị mỹ thực trên bàn hấp dẫn, thức ăn trên bàn chuẩn bị rất phong phú, nhưng vẫn là bị ăn hết, làm cho Thẩm Thừa Diệu lo lắng nhà mình có phải chuẩn bị quá ít đồ ăn hay không!
Hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện rất nhiều người đều ngồi tại chỗ nấc, tán thưởng đồ ăn ngon, mới yên tâm: Hóa ra là ăn quá ngon, mới ăn hết.
“Thẩm lão đệ, bữa tiệc nhà ngươi mời đầu bếp nhà ai, đồ ăn này làm còn ngon hơn cả Phẩm Vị Hiên trong huyện!”
“Mời đầu bếp ở tửu lầu trên trấn.”
“Không phải vấn đề tay nghề, là vấn đề của đồ ăn.” Hắn ăn một món lửa không đủ, gia vị phối hợp cũng không phải tốt nhất, nhưng lại ngon hơn so với món đủ lửa mà hắn được ăn! Đây chứng tỏ là nguyên liệu nấu ăn rất tốt, đủ mới mẻ vấn đề.
Sau giờ ngọ, khách khứa bắt đầu lục tục đi về.
Lê Triết Vĩ cuối cùng cũng không thể ở lại, bị gã sai vặt và muội muội kéo đi, nói nên trở về bẩm báo phu nhân một tiếng, chờ phu nhân đồng ý mới được.
Buổi tối mọi người kiểm kê lễ vật hôm nay.
Thượng Quan Huyền Dật tặng: Hai ngọn núi giả bằng ngọc thạch, ba hộp bút lông Hồ Châu, một bộ nghiên mực Đoan Khê, một bộ nghiên Hạ Lan, một bộ nghiên Trừng Nê, một hộp Minh Tiền Long Tỉnh, một bức bình phong Bách Tử chúc phúc, hai tấm lụa hoa, hai tấm gấm Tứ Xuyên. Còn có một chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ.
Địch Triệu Duy tặng: một bộ ấm trà bạch ngọc, một bộ đồ ăn sứ Thanh Hoa, một đôi bình hoa sứ hình sư tử, một bộ tranh thêu hoa khai phú quý, hai tấm lụa gấm, hai tấm gấm vóc.
Lê Triết Vĩ tặng bộ đồ trang trí ngọc thạch, bốn tấm tơ lụa, ba bộ giấy và bút mực.
Minh Trị Kiệt tặng, một đôi bình ngọc, và ba bộ giấy và bút mực cùng loại.
Còn Phúc bá, Diêu chưởng quầy, Đồng quản sự, Trần tổng quản, thôn trưởng, thân thích và các thôn dân khác đưa lễ, Hiểu Nhi đều ghi vào trong danh sách, để thuận tiện về sau lui tới trả lễ.
Khi kiểm tra đến quà tặng của Lê Triết Vĩ, Lưu thị nhớ nàng nghe được nói, liền hỏi Thẩm Thừa Diệu, “Hôm nay khi ăn cơm, đại bá ngồi chỗ của ngươi không muốn rời đi?”
Cảnh Hạo nghe xong lập tức một năm một mười nói ra tình hình lúc đó.
Hiểu Nhi tán thưởng mà nhìn Cảnh Hạo, tuổi còn nhỏ nhưng có thể biểu đạt mọi việc rõ ràng mà có trật tự như thế, đúng là khó được!
Lưu thị nghe xong sau lắc đầu, “Còn nói là đại chưởng quầy, đọc nhiều sách như vậy, nói chuyện và làm việc sao lại không bằng một anh nông dân!”
“Nương, anh nông dân người ta còn thành thật, chăm chỉ, thiện lương, không thể so sánh.”
“Đúng vậy, giống như cha chúng ta vậy” Vận Nhi cũng cười nói.
“Cha và đại bá đúng là không thể so sánh, cha tốt hơn nhiều.”
“Các ngươi mấy đứa trẻ! Không được phép nghị luận trưởng bối sau lưng.” Thẩm Thừa Diệu bất đắc dĩ mà trách cứ.
Vận Nhi thè lưỡi.
“Một lần chuyển nhà này, không ngờ thu được lễ vật phong phú như vậy. Giấy và bút mực này cho ba huynh đệ các ngươi, các ngươi tự chọn một bộ mà mình thích đi.” Lưu thị phân loại và cất đồ vào nhà kho, sau đó chỉ vào chỗ giấy và bút mực kia nói.
Cảnh Duệ kéo Nhật ca nhi đi chọn, hai người đều để Cảnh Hạo chọn trước.
“Nương, sắp đến năm mới, chúng ta cũng nên chuẩn bị tặng lễ vật cuối năm.” Hiểu Nhi làm khô mực nước, đóng quyển sách lại cất đi.
Hiểu Nhi suy nghĩ người nào cần tặng lễ vật cuối năm, sau đó lại bắt đầu liệt kê danh mục quà tặng. Liệt kê xong đưa một tờ cho Lưu thị xem, xem có cần tăng giảm hay không, ngày mai nên bắt đầu chuẩn bị lễ vật cuối năm và tặng cho các nhà!
Nhà cũ Thẩm gia.
Thẩm Thừa Quang nhớ đến hôm nay không thể nói chuyện được với Lê Triết Vĩ liền tức giận, “Lão tam quá không biết điều, ta là đại ca hắn, quen biết Lê công tử cũng không giới thiệu cho ta, ta tự tạo cơ hội hắn cũng không phối hợp!”
Lam thị nhớ đến hôm nay ở nhà Thẩm Thừa Diệu gia nhìn thấy nhà chính tiền viện nguyên bộ đồ gỗ hoa lê, khí thế phi phàm, sô pha bọc da ở hậu viện, các đồ trang trí, bày rất độc đáo ấm áp, cửa sổ thủy tinh, giá sách gỗ đỏ trong thư phòng, bàn, đặc biệt là nhà vệ sinh, còn có làm bức rèm vải, vải dệt kia còn tốt hơn cả vải nàng mặc trên người, nhà lão tam tại sao lại lập tức giàu có nhanh như vậy?
Lam thị nói ra những gì nàng nhìn thấy và ý nghĩ của nàng.
“Không chỉ thế, còn có cái nhà ấm trồng hoa kia, cả gian nhà đều làm bằng thủy tinh, bên trong có rất nhiều hoa quý báu,” Thẩm Bảo Nhi nghĩ đến thôi cũng muốn có một cái.
“Đất hoang còn có một cái nhà ấm, dùng thủy tinh làm nóc nhà, rất lớn, khoảng một mẫu đất, nghe nói là dùng để trồng rau!” Thẩm Thừa Văn bổ sung.
“Lão tam cũng quá không phúc hậu, nhất định là trước khi phân gia đã lén giấu, sau khi phân gia liền giàu trong một đêm.” Quả nhiên là con trai ruột Thẩm Trang thị, ý nghĩ cũng giống nhau.
“Nếu có thể biết phương pháp kiếm tiền của nhà lão tam gia thì tốt.” Lam thị nhíu mày, nghĩ biện pháp.
“Nương, con có biện pháp!” Thẩm Bảo Nhi nghĩ đến lúc trước thấy một thứ liền nói.
“Biện pháp gì?” Ánh mắt Thẩm Thừa Quang sáng lên.
“Cha không phải có quan hệ với Chương bộ đầu sao? ……”
Thẩm Bảo Nhi để mấy người dựa gần vào một ít, nhỏ giọng nói ra tính toán của mình.