Chương 89: Nhận lỗi
Gia đình Thẩm Thừa Diệu vừa mới về nhà không lâu, giống như Chương bộ đầu đã tính toán tốt thời gian vậy, lập tức dẫn một đám người khua chiêng gõ trống đến trước cửa nhà Thẩm Thừa Diệu, công khai nhận lỗi.
Người trong thôn nghe thấy tiếng chiêng trống cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, đều chạy ra xem náo nhiệt, thấy một đám quan sai vây quanh trước cửa nhà Thẩm Thừa Diệu, các thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ.
“Nhà Thẩm Thừa Diệu lần này lại làm sao vậy, buổi sáng không phải một đám quan sai tới bắt người đi sao? Hiện tại lại tới một đám muốn làm gì đây? Chẳng lẽ là muốn xét nhà đi?” Thôn dân Giáp tò mò mà lẩm bẩm.
Thôn dân Ất nghe thấy hắn nói liền chen vào: “Không thể nào, ta vừa thấy nhà Thẩm Thừa Diệu đã trở lại, ta còn hỏi hắn buổi sáng tại sao lại bị quan sai bắt, hắn nói đó là hiểu lầm. Quan sai lần này tới có khả năng là để xin lỗi.”
Thôn danh Giáp nghe xong gật đầu, lúc ấy hắn nghe nói Thẩm Thừa Diệu bị quan sai bắt đi, nghe thấy thôn dân suy đoán các kiểu, cảm thấy Thẩm lão tam không phải người phạm tội, là người an phận thủ thường, “Hiểu lầm, quan sai bắt nhầm người, có lẽ là đến xin lỗi.”
Thôn dân Bính cười nhạo một tiếng, “Ngươi đã bao giờ thấy quan sai xin lỗi người ta chưa? Đúng là vớ vẩn!”
“Nếu bắt nhầm người thì nhận lỗi một chút có sao đâu, chứng minh vị quan kia là quan tốt.”
“Người ta bắt nhầm người, vì thể diện mà bắt sai còn xin lỗi người ta, nằm mơ đi!” Đúng là đồ ngốc chưa hiểu sự đời, trong lòng thôn dân Bính khinh bỉ.
Thẩm Thừa Diệu nghe thấy động tĩnh đều đi ra, nhận ra đó là đám người Chương bộ đầu, càng làm hắn kinh ngạc chính là bọn họ đang khua chiêng gõ trống trước cửa nhà mình, đây là muốn làm gì?
Chương bộ đầu vừa thấy Thẩm Thừa Diệu đi ra, vội nhấc tay ý bảo người khua chiêng gõ trống dừng lại.
Thẩm Thừa Diệu chỉ vào những người khua chiêng gõ trống đó hỏi: “Chương bộ đầu, đây…… Sao lại thế này?” Chuyện lạ long trọng như vậy cuối cùng là như thế nào?
Chương bộ đầu dẫn theo mười người quan sai, hành lễ với người nhà Thẩm Thừa Diệu: “Thẩm tam gia, sáng nay đã mạo phạm, chúng ta bị người ta lừa bắt các ngươi vào đại lao, hại các ngươi chịu khổ trong lao ngục, bây giờ chúng ta cố ý tới nhận lỗi. Đây là một trăm lượng bạc, còn có một ít điểm tâm và trái cây, mong Thẩm tam gia nhận lấy, mua chút đồ ăn bồi bổ, trấn an tinh thần.”
Thôn dân Bính nghe được lời này, cằm như rơi xuống, đây là tình huống gì, đúng là tới nhận lỗi! Đây còn khó thấy hơn cả bạc từ trên trời rơi xuống.
Trong đám người cũng có tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
“Một trăm lượng bạc, trời ơi, nhà Thẩm Thừa Diệu lần này phát tài rồi, tại sao người bị bắt nhầm không phải là ta!”
“Đúng vậy, …… Cũng bắt ta đi, bắt thêm vài lần cũng được. Chỉ cần cho ta một trăm lượng, không đúng, năm mươi lượng cũng được.”
“Một trăm lượng bạc này đủ ăn cả đời, Thẩm lão tam đây là trong họa được phúc!”
“Hừ, ngày hôm qua ngươi chưa đến nhà hắn ăn tiệc sao, ngay cả cái nhà kia xây xong cũng không biết tốn mấy lần một trăm lượng, bây giờ người ta mới không để một trăm lượng vào mắt!”
“Không để vào mắt càng tốt, cho ta là được, ta nằm mơ đều muốn.”
……
“Lời xin lỗi của Chương bộ đầu chúng ta nhận, nhưng bạc này nhà chúng ta không thể nhận, cũng không có sợ hãi gì, Chương bộ đầu đem bạc mang về đi.”
“Đây là nhiều người chúng ta như vậy cùng nhau đưa cho người nhà Thẩm tam gia để an ủi, Thẩm tam gia nhất định phải nhận lấy.” Nhận đi, ngươi không nhận, ta lo lắng chức bộ đầu của ta cũng mất!
“Thật sự không thể nhận, Chương bộ đầu vẫn là mang về đi.” Thẩm Thừa Diệu lắc đầu, quyết không nhượng bộ.
Chương bộ đầu lén nhìn Tiểu Phúc Tử đang đứng cạnh Hiểu Nhi, thấy hắn không tức giận, nhưng cũng không vui mừng, đoán không ra, chỉ có thể thấp thỏm mà cất một trăm lượng bạc đi. “Bạc không nhận, nhưng những điểm tâm và trái cây này nhất định phải nhận lấy.”
Điểm tâm và trái cây không đáng bao nhiêu tiền, Thẩm Thừa Diệu liền nhận lấy.
“Thẩm tam gia, hôm nay là ta không đúng, ta còn nợ ngươi nhất định sẽ trả, ngày nào đó nếu có người gây phiền toái cho ngươi, ngươi tới tìm ta, chỉ cần là chuyện ta có thể làm, nhất định không hai lời. Còn có về sau nếu ai mang chuyện sáng nay ta không cẩn thận bắt ngươi để chê cười ngươi, ngươi cũng nói cho ta, ta nhất định cho hắn nếm thử tư vị của nhà tù.”
Nghe xong, rất nhiều thôn dân đều bịt chặt miệng mình.
“Đa tạ Chương bộ đầu chiếu cố.” Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ tỏ vẻ biết ơn.
Đoàn người Chương bộ đầu rời đi, Tiểu Phúc Tử cũng cáo từ, hắn tới là để đưa quà mừng năm mới, xảy ra chuyện như vậy càng muốn lập tức chạy như bay trở về, bẩm báo chủ tử.
“Tiểu Phúc Tử, trời đã tối đen, bây giờ đi, không được bao lâu ngươi cũng phải tìm chỗ ngủ, huống chi buổi tối lên đường cũng không an toàn, ngày mai ngươi đi, thuận tiện giúp chúng ta đưa quà mừng năm mới của nhà ta cho Thượng Quan đại ca và Địch đại ca trở về, ta đỡ phải tìm người đưa.”
Tiểu Phúc Tử nghe xong lời này mới ở lại.
Sauk hi mọi người về đến nhà tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một lần, mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Thừa Diệu về nhà cũ báo bình an cho Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị, không nói thêm câu dư thừa nào nữa, tránh cho bọn họ lo lắng. Thẩm lão gia tử biết là hiểu lầm bắt nhầm người cũng yên tâm.
Buổi tối Hiểu Nhi chuẩn bị ăn lẩu, thời tiết quá lạnh, ăn lẩu thích hợp nhất.
Nhưng Tiểu Phúc Tử lại nói không ăn cùng bàn với bọn họ, nói mình là nô tài không thể ăn cùng bàn với chủ tử.
“Ở nhà ta không có nô tài chỉ có bạn bè, đừng lề mề! Ăn lẩu đông người mới náo nhiệt.” Đời trước Hiểu Nhi thường xuyên đi liên hoan và hát ở KTV với nhân viên, thậm chí còn đi du lịch. Tiểu Phúc Tử trong mắt nàng cũng chỉ là Thượng Quan Huyền Dật một nhân viên trung thành mà thôi.
Tiểu Phúc Tử vẫn không chịu, trong cung quy củ nhiều, Tiểu Phúc Tử nô tính ăn sâu trong lòng, nàng cũng không miễn cưỡng nữa.
Sau đó lại chuẩn bị một nồi lẩu ở một gian phòng khác để hắn và hai hạ nhân của La thái y ăn trong đó. Món ăn chuẩn bị cũng giống nhau, chỉ là ít hơn chút, nhưng cũng đủ ba người ăn.
La thái y nhìn trên bàn cơm có một cái nồi đồng đặt trên bếp lò, bên trong có nước canh đang sôi sùng sục, trước mặt mỗi người chỉ bày một chén cơm tẻ, một chiếc chén con, một đôi đũa, hai đĩa đựng gia vị, một cái ly thủy tinh hình dạng kỳ quái đựng rượu nho. Một cái giá cùng loại có bánh xe, trên giá bày rất nhiều các loại đồ ăn, đáng tiếc đều là đồ sống!
La thái y chỉ vào một đống đồ ăn vẫn còn sống nói, “Hiểu Nhi nha đầu, ta lớn tuổi rồi, không thể ăn được đồ ăn tươi sống, có đồ ăn chín dự phòng không?”
Phụt, Hiểu Nhi cười, “La đại phu, yên tâm đi, nhà ta cũng không ăn sống, người nguyên thủy mới ăn như vậy, đây là một loại đồ ăn mới, có thể giữ lại hương vị nguyên bản của đồ ăn, ngươi xem ta ăn như thế nào. Mọi người mau vào bàn đi, ta đã rất đói.”
Hiểu Nhi dứt lời liền ngồi vào chỗ của mình, gắp lên một miếng thịt dê mỏng, sau đó bỏ vào trong nồi nhúng qua, chấm chút nước chấm, bỏ vào trong miệng, ừ, quả thật ngon đến nuốt cả đầu lưỡi vào trong, so với lẩu kiếp trước nàng cho là ngon nhất hơn mấy trăm lần! Đồ ăn trong không gian thật sự quá ngon. May mắn thể chất nàng là ăn rất nhiều nhưng không béo, nếu không bằng sẽ rất là khó chịu.
“Nha đầu này, ngươi đặt một đống đồ vật sống ở đây, làm ta sợ chết khiếp.” La thái y bắt chước theo cách làm của Hiểu Nhi, sau khi ăn thử miếng thứ nhất, lập tức gắp lát thịt thứ hai lên, “Nha đầu, cách ăn này ngươi sao lại nghĩ ra, ăn ngon đến mức không thể tả được!”
“Ừ, cái này ăn ngon, bỏ thêm nhiều một chút.”
“Cái này là cái gì, cái này ăn ngon hơn, bỏ thêm chút vào đi, lại nhiều chút …… Đúng đúng, được rồi, để dành bụng ăn cái khác.” Sau đó cả bữa cơm trừ La thái y thỉnh thoảng nói một câu như vậy, ai cũng vùi đầu vào ăn.
La phu nhân thỉnh thoảng nhắc nhở La thái y một câu, “Ngươi chậm một chút, không sợ bỏng à!”
“Đủ rồi, buổi tối ăn quá no sẽ không tiêu hóa được……” Nhưng sau đó nàng cũng ăn không ít.
“Thừa Diệu, rượu này là rượu gì, tại sao ta lại chưa uống bao giờ?”
“Đây là rượu nho, ủ rượu bằng quả nho, lần đầu tiên chúng ta ủ loại rượu này, hương vị thế nào?”
“Không tồi, thơm nồng, mượt mà, hương quả và hương rượu hài hòa dễ chịu.”
“La đại phu thích thì lúc về nhớ mang hai bình về nhà.”
“Ta đây không khách khí.” Rượu này được! Con người hắn thích ăn ngon mê rượu, say mê y thuật, con những thứ khác không có.
Bữa lẩu hôm nay dẫn tới cuộc sống sau này, La thái y ở nhà mình ăn cơm mà không thấy mùi vị gì, sau đó mỗi ngày đều đi tản bộ, đi tới đi lui lại đến nhà Thẩm Thừa Diệu ăn cơm xong mới trở về, sau đó hắn nói với chính mình, đây là vì bảo vệ phúc tinh, tránh cho bọn họ lại lần nữa bị bắt vào trong nhà lao.