Chương 90: Quà mừng năm mới
Sau khi đoàn người Chương bộ đầu nhận lỗi liền đi thẳng đến tiệm tạp hóa Thẩm Ký ở trấn trên, tìm Thẩm Thừa Quang tính toán nợ nần.
Thẩm Thừa Quang đang chuẩn bị đóng cửa, thấy Chương bộ đầu qua đây, vội vàng tiếp đón, “Chương đại ca, ta đang nghĩ đóng cửa hàng, rồi đi tìm ngươi. Thế nào, có lấy được bạc không?”
“Lấy cái rắm!” Chương bộ đầu phi một tiếng, “Ta nói, Thẩm Thừa Quang ngươi lần này hại chết ta rồi, ngươi biết không?”
Lúc này Thẩm Thừa Quang mới phát hiện sắc mặt Chương bộ đầu không tốt lắm, không đúng, phải là mặt đen miệng đen, không kém hơn!
“Chương đại ca, làm sao vậy, lão tam không muốn đưa bạc à?” Thẩm Thừa Quang cẩn thận mở miệng.
“Thẩm Thừa Quang, ngươi không biết hay là giả vờ không biết, đệ đệ ngươi rất có bản lĩnh, bối cảnh sau lưng hắn lớn đến cả tỷ phu ta cũng không dám nói là ai! Chỉ bảo ta nhanh chóng nghĩ cách nhận lỗi! Bây giờ ta có thể làm bộ đầu hay không cũng không biết, còn tỷ phu ta cũng không biết có thể bị cách chức hay không! Ngươi còn muốn lấy bạc! Nằm mơ đi!”
“Sau lưng lão tam có người?” Là ai, chẳng lẽ là vị Thượng Quan công tử kia?
“Người ta vừa chân trước đi vào, chân sau đã có người tới cứu, ta ăn cơm xong, vừa đến nha môn ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có liền phải liếm mặt nhận lỗi! Ngươi làm ta chọc phải tổ kiến lửa! Khắp người đều là phiền toái!”
Chương bộ đầu xắn hai tay áo lên, “Thẩm Thừa Quang, ta sắp bị ngươi hại chết, nếu không phải tỷ phu ta nói chỉ phạt ngươi một chút bạc, ta muốn……” Chương bộ đầu giơ nắm tay rắn chắc lên trước mặt Thẩm Thừa Quang quơ quơ, Thẩm Thừa Quang sợ hãi vội ôm đầu quỳ xuống.
“Chương đại ca, tha mạng! Ta không có nói dối, quyển sách kia bọn họ có thật mà.”
Nói đến cái này Chương bộ đầu liền tức giận! Lửa giận trong lòng cuối cùng cũng được trút ra, phun vào mặt Thẩm Thừa Quang đầy nước miếng.
“Ngươi cái đồ óc heo này, con trai nhà ngươi làm sao lại thi đậu đồng sinh, ‘không phải người của triều đình thì không được’ là như này à, quả thực làm ta tức chết mà!”
“Ta không thèm nói lời vô nghĩa với ngươi, nhanh chóng chuẩn bị bạc, hai trăm lượng, đây là báo sai sự thật, bồi thường gây cản trở người thi hành công vụ!”
“Hai trăm lượng…… Ta, ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy.”
“Không có, ngươi còn muốn lừa ta! Được rồi, không có đúng không! Liền chặt một đôi tay, một bàn tay một trăm lượng, xem như tiện nghi ngươi! Người tới!”
“Đừng, đừng, đừng…… Chương đại ca, ta lập tức đi lấy.” Thẩm Thừa Quang té ngã nhào chạy về phía hậu viện tiệm tạp hóa.
“Ta phi, ngươi là ai chứ, nếu không phải số tốt có đệ đệ tốt, ngươi xem ta có bắt hắn vào trong nhà lao hay không, ngồi mười năm tám năm tù!”
Thẩm Thừa Quang trở lại hậu viện, lập tức gọi Lam thị lấy ra hai trăm lượng bạc.
“Tướng công, lấy nhiều bạc như vậy làm gì?”
“Chương bộ đầu nói ta cản trở người thi hành công vụ, muốn ta bồi thường hai trăm lượng bạc, nhanh lấy bạc ra.” Thẩm Thừa Quang béo ục ịch, chạy một đoạn ngắn đã thở hổn hển.
Lam thị không động, “Gì mà cản trở người thi hành công vụ, cuối cùng xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi nhanh đi lấy bạc, sau lưng lão tam có người, cứu bọn họ ra, bây giờ cắn lại chúng ta đi!”
“Cái gì, đây là đệ đệ ngươi à? Chuyện như vậy cũng làm được, hai trăm lượng bạc, chúng ta gom mấy năm, không được bạc này ta không lấy!” Lam thị nghe xong, lửa giận ngùn ngụt! Bạc này là bồi thường cho lão tam, dựa vào cái gì mà hắn có thể nhận, nói thế nào thì nàng cũng không ra.
“Ngươi nhanh lên lấy ra đây, bây giờ là Chương bộ đầu tới đòi, nếu ta không lấy ra, hắn liền chặt đứt tay ta, nhanh lên!” Thẩm Thừa Quang gấp đến nhảy dựng lên, hai chữ cuối cùng là hét to với Lam thị.
Lam thị hoảng sợ, vỗ ngực, “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì! Làm ta sợ chết khiếp!”
“Chìa khóa đâu? Đưa đây, ta tự đi lấy!” Thẩm Thừa Quang trực tiếp tìm chìa khóa trên người Lam thị.
Lam thị hất tay hắn ra, “Ta lấy còn không được sao!”
Lúc trước nàng đúng là bị mù, tại sao lại chọn một người đàn ông như vậy, gặp chút việc nhỏ đã sợ tới mức hồn lạc phách bay!
Sau khi Lam thị đưa bạc cho Thẩm Thừa Quang, nhìn thấy thiếu hơn nửa gia sản, hai trăm lượng bạc! Đau lòng chết nàng, không được, nàng phải đòi lại từ nhà lão tam!
Ngày thứ hai trời mới sáng, Tiểu Phúc Tử liền mang theo một xe lớn quà mừng năm mới về đế đô.
Hiểu Nhi cho Thượng Quan Huyền Dật chuẩn bị quà mừng năm mới có: Hai bình rượu nho, hai bình dấm táo, một hộp lá trà trong không gian, lá trà này là nàng tự xào chế trong không gian. Còn có một sọt táo, một sọt tuyết lê, một túi hoa quả khô, một túi mứt, một túi gạo, một túi bột mì, một bình lớn thịt heo khô, còn có một lọ nàng dùng các thứ của cây Vô Ưu trong không gian chế thành thuốc. Một chiếc chăn lông chim thiên nga, và một đôi bao tay lông.
Đưa cho Địch Triệu Duy quà mừng năm mới cũng giống như vậy, chỉ thiếu một chiếc chăn lông chim thiên nga. Đây không phải Hiểu Nhi không tặng, nhưng mà hai con ngỗng rụng lông quá ít.
Bạch Thiên và Thiên Bạch tỏ vẻ chủ nhân này quá vô lương, vì nàng, gần đây bọn họ đều liều mạng rụng lông!
Hiểu Nhi kiểm kê Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy đưa quà mừng năm mới, cũng ghi chép hết lại vào trong danh sách.
Thượng Quan Huyền Dật đưa huyết yến cực phẩm, vây cá, bào ngư, một hộp nhung hươu, một cây nhân sâm hơn trăm năm, một chiếc áo choàng lông hồ ly màu đỏ, một đôi giày da hươu, một chiếc áo choàng lông hồ ly màu trắng, mấy tấm vải dệt, một ít hoa lụa, một đôi vòng tay vàng và một bộ đồ trang sức thịnh hành ở đế đô, còn có bốn bộ cung tiễn.
Có thể nói người tặng cũng rất có tâm, nghĩ đến từng người một. Để cho Hiểu Nhi kinh ngạc là một cái thiệp, bái thiếp hiệu trưởng thư viện Cử Hiền còn có một cái lời nói!
Địch Triệu Duy tặng cũng là sơn trân hải vị, dược liệu bổ dưỡng, vải vóc, da lông, v.v., còn có một ít đồ chơi lưu hành ở đế đô và thức ăn tươi. Còn có mấy quyển sách bản giới hạn và một ít sách, còn có một ít hạt giống mới.
Trái ngược với quà mừng năm mới bọn họ đưa, Hiểu Nhi cho rằng nàng tặng có hơi keo kiệt, nhưng đồ vật xuất xứ tùe không gian, bên ngoài muốn mua cũng không có, Hiểu Nhi tự an ủi mình.
Hoàng cung đế đô.
Thượng Quan Huyền Dật đang ở thư phòng, Tiểu Phúc Tử bưng một mâm trái cây đã cắt gọt xong cầu kiến ở ngoài cửa, “Chủ tử, tiểu nhân đã trở lại.”
“Vào đi!” Thượng Quan Huyền Dật tiếp tục lấy bút trong danh sách phê tấu chương.
Tiểu Phúc Tử hành lễ với Thượng Quan Huyền Dật, sau đó buông mâm đựng trái cây trong tay, “Chủ tử, đây là Hiểu Nhi cô nương tặng trái cây. Đây là danh mục quà mừng năm mới nàng tặng cho chủ tử.”
Táo và tuyết lê Hiểu Nhi cô nương cũng tặng hắn một sọt, ở trên đường hắn đã ăn rồi, quả thực còn ngon hơn cả cống phẩm, quả táo kia quả nào quả nấy đều nhau, vừa to vừa đỏ, hương thơm nức mũi, ngọt thanh ngon miệng! Tuyết lê kia vàng tươi, ngọt sảng mọng nước, tươi mới giảm khát, ăn xong lại muốn ăn, hại hắn liên tiếp ăn hết vài quả, một đường tìm nhà xí!
Thượng Quan Huyền Dật dùng dĩa bạc xiên một miếng táo cắn một miếng, sau đó một miếng lại một miếng ăn hết.
Nha đầu kia tặng đồ quả nhiên không giống nhau, ngay cả táo còn ăn ngon hơn so với cống phẩm hoàng cung. Hắn vừa xem danh mục quà tặng, vừa phân phó: “Lát nữa đem trái cây nha đầu kia đưa tới lấy ra một rổ đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu, phụ hoàng, mẫu hậu, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, cả công chúa nữa.”
“Vâng” Tiểu Phúc Tử trả lời.
Thượng Quan Huyền Dật nhìn danh mục quà tặng trong tay, lần đầu tiên hắn nhận được quà mừng năm mới dân dã như vậy.
Tiểu Phúc Tử lấy cái chai và bao tay trong ra, “Hiểu Nhi cô nương nói đây là dầu cao Vạn Kim, kêu chủ tử dùng. Trọng thương ăn màu xanh lục, bệnh nặng ăn màu vàng, kịch độc ăn màu trắng.”
Thượng Quan Huyền Dật mở chai sứ trắng ra, bên trong ba viên thuốc nằm lẳng lặng màu sắc khác nhau, một mùi hương độc đáo bừng lên, làm tinh thần người ta chấn động. Nhớ lần trước nha đầu kia cho thuốc trị bỏng, đây chính là ngàn vàng khó có được.
“Hiểu Nhi cô nương còn nói, đế đô ở phương bắc, thời tiết nhất định rất lạnh, chăn kia làm bằng lông chim thiên nga, rất ấm, còn có bao tay, khi chủ tử cưỡi ngựa mang vào sẽ không bị đông cứng.”
“Nha đầu kia có tâm. Những thức ăn đó mỗi ngày đều cho ta một chút.” Vẻ mặt Thượng Quan Huyền Dật nhu hòa không ít.
“Vâng.” Cơm nhà Hiểu Nhi cô nương ăn rất ngon, làm người ta chỉ ăn cơm trắng cũng cảm thấy thỏa mãn, Tiểu Phúc Tử nhớ tới bữa lẩu kia liền chảy nước miếng.
Nhìn chủ tử nhà mình tâm tình tốt như vậy, Tiểu Phúc Tử do dự không biết bây giờ có nên nói chuyện cả nhà Hiểu Nhi cô nương bị bắt giam hay không.
“Có chuyện thì cứ nói thẳng!” Thượng Quan Huyền Dật thấy bộ dạng Tiểu Phúc Tử muốn nói lại thôi do dự, liền mở miệng phân phó.
“Vâng, ngày mà tiểu nhân vừa đến nhà Hiểu Nhi cô nương, cả nhà bọn họ đúng lúc bị bắt vào trong nhà lao!”
“Nói, sao lại thế này?” Thượng Quan Huyền Dật tức giận, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Không phải đã giao phó cho bọn bọ ngầm chăm sóc cả gia đình bọn họ sao, tại sao lại bị bị bắt vào trong nhà lao!
Tiểu Phúc Tử kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Nói với La thái y, nếu có lần sau thì mang đầu tới gặp ta! Lui xuống đi!”
Thượng Quan Huyền Dật nắm chặt bao tay trong tay, đi đến cửa sổ nhìn về phương hướng nào đó, ngươi nguyện ý nhịn, nhưng ta lại không nỡ.