Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 91 - Chương 91 - Một Cái Tát

Chương 91 - Một cái tát
Chương 91 - Một cái tát

Chương 91: Một cái tát

Ngày thứ hai trời mới sáng, nhà Hiểu Nhi mới ăn xong cơm sáng, cửa lớn tiền viện lại bị gõ đến rung trời! Tiếp theo Thẩm Trang thị hét lớn ngoài cửa truyền đến!

“Lưu thị, mở cửa! Ngươi cái đồ lòng dạ hiểm ác này mau mở cửa!”

Thẩm Thừa Diệu vừa định đi mở cửa, Lưu thị vội đứng lên đưa tiểu muội cho hắn, “Để ta đi!”

Thẩm Trang thị gọi tên nàng, nếu Thẩm Thừa Diệu đi mở cửa, lại bị mắng một trận! Thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Đây là sau khi đoạn tuyệt quan hệ càng tiện tới cửa gây chuyện à? Bọn họ không cần làm việc à, bọn họ rất bận! Giấy giới thiệu nhập sắt đã đến tay! Tiệm bán đồ cũ ở trấn trên kia cũng chưa mua được!

Trong lòng Hiểu Nhi phiền chán, đời trước thật đúng là chưa bao giờ dành thời gian xem các thể loại trạch đấu ở đây mà! Mà sau khi xuyên qua, thi thoảng đối mặt với những chuyện phiền toái nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đám người kia đúng là không thấy Thần Chết, không biết thời gian ngắn ngủi, sinh mệnh vô thường!

Nhưng nàng đã từng trải qua, nàng quý trọng thời gian! Phải nắm chặt thời gian làm chuyện muốn làm, nếu không tiếc nuối sẽ vĩnh viễn là tiếc nuối!

Lưu thị vừa mở cửa ra, Thẩm Trang thị liền quăng một cái tát vào mặt nàng, “Ngươi cái đồ lòng dạ đen tối, các ngươi ra tù liền cắn lại đại ca ngươi một miếng, để hắn bồi thường các ngươi hai trăm lượng bạc, sao các ngươi không đi ăn cướp đi!”

Lưu thị bị đánh một cái tát này đứng không vững, té lăn trên đất.

Thẩm Thừa Diệu và mấy đứa nhỏ đi theo sau, nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy đến, nâng Lưu thị dậy.

“Mẹ đứa nhỏ, ngươi không sao chứ?”

Lưu thị đầu tóc rối loạn, nửa bên mặt sưng đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy mắt đầy sao, trên mặt truyền đến nóng rát, nghe xong lời này, nàng lắc đầu theo bản năng, nhưng lại càng chóng mặt, có thể thấy một cái tát này Thẩm Trang thị đánh dùng lực như thế nào.

Thẩm Thừa Diệu đưa tiểu muội cho Phương Văn Nhật, tự mình đỡ Lưu thị muốn đưa nàng về phòng, dùng đá đắp mặt.

Trong lòng Cảnh Duệ khó thở: “Bà nội, sao mà bà vừa vào đến cửa đã đánh mẹ cháu vậy?”

“Nổi loạn à, ngươi đang nói chuyện với ai thế? Quả nhiên là con của tiện nhân sinh ra, vô lễ bất hiếu! Ta đánh nàng thì làm sao nào, nàng hại Thẩm gia ta thảm như vậy!” Thẩm Trang thị nói, phẫn nộ trong lòng lại cuồn cuộn bốc cháy, nhịn không được lại muốn đấm đá lên người Lưu thị.

Thẩm Thừa Diệu vội vàng ngăn lại, Cảnh Duệ và Hiểu Nhi cũng giữ chặt Thẩm Trang thị, Thẩm Trang thị dùng hết sức lực giãy giụa, Cảnh Duệ giữ không chặt, để Thẩm Trang thị thoát ra, Thẩm Trang thị đã sớm không vừa mắt Hiểu Nhi, lập tức nhằm vào mặt Hiểu Nhi mà đánh, Hiểu Nhi né được, tránh được mặt của mình, trên cổ lại bị cào ba vết máu, máu lập tức chảy ra. Tuy vậy nhưng Hiểu Nhi cũng không buông Thẩm Trang thị ra lo lắng Thẩm Trang thị đánh những người khác.

Lúc này đầu Lưu thị cũng đỡ choáng váng, trên mặt chỉ còn nóng như lửa thiêu! Nàng đứng thẳng người, nhẹ nhàng gỡ bỏ tay Thẩm Thừa Diệu đang đỡ nàng, đến trước mặt Thẩm Trang thị, “Còn chưa đánh đủ sao? Ngươi đánh, ngươi đánh ta đi, bên mặt này còn chưa đánh, đến đây, mau đánh, đánh đi! Vì sao không đánh!”

Mọi người đều bị dáng vẻ này của Lưu thị dọa sợ hãi.

Thẩm lão gia tử lúc này mới nói, “Được rồi, đánh cái gì mà đánh, còn ra thể thống gì, có chuyện thì từ từ nói.”

“Cha, nương, cuối cùng là ai gây chuyện! Các người sáng sớm tới đây, vừa đánh vừa mắng vợ con con, đây là tại sao!” Thẩm Thừa Diệu tức giận, lần đầu tiên trong đời nói chuyện với cha mẹ bằng ngữ khí nặng như vậy!

Hiểu Nhi buông Thẩm Trang thị ra, đến bên cạnh Lưu thị kéo tay nàng, “Nương, con không sao.”

Nàng biết Lưu thị lo lắng bọn họ bị đánh mới như vậy.

Mấy huynh đệ Cảnh Duệ đều vây quanh Hiểu Nhi nhìn, Hiểu Nhi lắc đầu, “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

Thẩm Trang thị cũng hoàn hồn, ngồi xuống đất khóc mắng: “Đồ lòng dạ đen tối, đồ thối tha, đây là đang hút máu ta, muốn mạng ta mà, hai trăm lượng bạc, đây là tiền mua quan tài của ta cũng phải bồi thường. Lão tam, ngươi sớm hay muộn cũng bị phụ nữ độc ác này hại chết, nàng không có lòng tốt……”

“Đủ rồi!” Thẩm Thừa Diệu nhìn miệng vết thương của Hiểu Nhi, hét lớn một tiếng.

Thẩm Trang thị nghe xong lời này thì đứng lên, đấm đánh vào người Thẩm Thừa Diệu, “Ngươi cái đồ bất hiếu, cưới vợ quên nương, phụ nữ độc ác kia thổi gió bên tai ngươi, ngươi để cho người ta đòi đại ca ngươi bồi thường hai trăm lượng, đó là tiền mua quan tài của ta và cha ngươi mà! Lương tâm ngươi bị chó tha hay sao?”

Thẩm Thừa Diệu cũng không trốn, “Nương, con không có.”

“Không có, không có thì tại sao nhà các ngươi ra được, đại ca ngươi tại sao lại bị phạt hai trăm lượng.”

“Cha, nương biết vì sao chúng ta lại bị bắt vào đại lao hay không?”

“Vì sao ư, còn không phải bởi vì các ngươi lén giấu sách cấm, đại ca ngươi vì cả gia đình chúng ta không bị liên lụy, mới vì đại nghĩa diệt thân, còn ngươi, ngươi liền cắn ngược lại đại ca ngươi, nếu ngươi có lương tâm, liền lập tức lấy hai trăm lượng bạc ra đây.” Thẩm Trang thị lời lẽ chính đáng nói.

“Đại ca ngươi là quá chính trực, hắn… Cũng vô tâm, lo lắng liên lụy hai người già chúng ta……” Thẩm lão gia tử trầm ngâm, nghĩ xm nên nói như thế nào mới tốt.

Nghe xong lời này, trong lòng Thẩm Thừa Diệu lạnh phát run, Lưu thị cũng lạnh trong lòng.

“A” Hiểu Nhi nhịn không được cười lạnh, “Ông bà nội, chúng ta coi các người là trưởng bối, mới xưng hô ngươi một tiếng ông bà nội, nhưng không lâu trước đây, các người đã mãnh liệt yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta, để về sau không bị liên lụy lẫn nhau, chúng ta vẫn là nên ít qua lại đi. Còn có Thẩm Thừa Quang bồi thường hai trăm lượng kia, là quan phủ muốn, đòi lại sao không bảo hắn đi nha môn đòi, đừng tới phiền chúng ta, nhà ta từ trước đến nay không tiêu của hắn một văn tiền, cũng chưa từng nhận ân tình nào của hắn! Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn đi, về sau cầu đi đằng cầu, đường đi đằng đường, có việc hay không cũng đừng tới phiền nhà ta, nếu không, chúng ta sẽ đi báo quan!”

Đúng là thể loại người nào cũng có, nhịn ngươi thật lâu, lại nhịn, ta nhịn thành Ninja rùa!

“Ngươi, ngươi cái mặt hàng lỗ vốn, ngươi……” Thẩm Trang thị bị một đứa bé gái nói đến tức giận không nên lời.

“Hiểu Nhi, ngươi đi giúp nương chuẩn bị cái túi chườm nước đá.” Lưu thị không hy vọng con gái mình tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác thanh danh bất kính với trưởng bối, nếu thật sự có thanh danh không tốt, nàng làm mẫu thân gánh là được rồi.

Hiểu Nhi cũng biết dụng ý của Lưu thị, cổ đại này thật nghẹn khuất! Nhưng có người mẹ che chở con cái như vậy, mẹ nói thì vẫn phải nghe, nàng xoay người trở về phòng, đúng lúc chuẩn bị cho Lưu thị chút thuốc bôi, sưng thành đầu heo như vậy chắc đau lắm! Cổ nàng cũng rất đau nha!

Hừ, Thẩm Thừa Quang để hai ông bà già bất công tới gây chuyện, chờ chút ân tình của Thẩm Thừa Diệu vì khi nhỏ đại ca đối xử tốt với đệ đệ kia dần phai nhạt đi, sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào! Lòng người rét lạnh, há có thể dễ dàng sưởi ấm!

“Cha, nương, bạc kia là nha môn muốn, con cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đòi người nha môn lấy về, bạc mất thì mất đi, so với ngồi tù tốt hơn nhiều, không phải sao? Nếu vì việc này mà ngồi tù, vậy tiền đồ của Văn Nhi thật sự bị huỷ hoại!”

“Lão tam, ngươi nói thật, ngươi không thể nhờ vị Thượng Quan công tử kia giúp chúng ta lấy bạc về đây sao?” Thẩm Trang thị cũng không dám hỏi Lưu thị.

“Cha, cha cảm thấy Thượng Quan công tử là người mà con muốn thế nào hắn phải làm như thế sao?” Thẩm Thừa Diệu cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Thẩm Trang thị, chỉ hỏi Thẩm lão gia tử.

Thẩm lão gia tử nghe xong thở dài, “Là chúng ta nghĩ nhiều, quấy rầy các ngươi.”

Thẩm Thừa Diệu nghe xong trong lòng càng khó chịu, cha mình, vẫn đang trách mình.

“Cha, nương, chuyện của Vận Nhi, chuyện lần này, con không so đo cũng là nhớ đến cha nương và Văn Nhi, vừa nãy nói Hiểu Nhi, chính là lời nói của con, nếu lại có chuyện tương tự xảy ra, làm tổn thương con của con, ta không sợ nói hết mọi chuyện lên quan phủ đâu! Xem xem đến lúc đó ai không tốt hơn ai!” Lưu thị lo lắng Thẩm Trang thị sẽ nói với người ngoài những lời Hiểu Nhi vừa nói, mới nói những lời này.

“Được lắm, cái đồ phụ nhân độc ác, hiện tại có chút bạc cánh liền cứng? Cũng không nhìn lại mình xem, một người sa cơ thất thế gả tới Thẩm gia ta đã là phúc mấy đời rồi, dựa vào con trai ta ……”

“Được rồi, ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn không hiểu ý của người ta sao? Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta và người ta không có quan hệ gì, ngươi còn ở đây mắng, không sợ người ta báo quan à? Chúng ta đi thôi!” Thẩm lão gia tử có con trai nghe lời đã nhiều năm, nghe xong lời này trong lòng cũng tức giận. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, là nhà lão đại làm sai, cũng không thể trách lão tam, chỉ là mặt cũng không thể hạ thấp được.

Bình Luận (0)
Comment