Chương 92: Mười vạn lượng và một trăm lượng
Hiểu Nhi trở lại phòng, vào không gian, hái một mảnh lá cây, đập dập, bôi một ít vào miệng vết thương, miệng vết thương lập tức tốt lên, nhưng nhiều người thấy như vậy, cũng không thể để người ta biết nó chớp mắt một cái là khỏi, chỉ có thể cầm băng gạc quấn vào cổ, sau đó lại thay một bộ quần áo cao cổ, còn lại cũng không dám cho Lưu thị dùng nhiều như vậy, chỉ là tích một giọt chất lỏng vào vụn đá, sau đó bọc lại mang ra cho Lưu thị.
Mọi người vừa đi vào phòng, Hiểu Nhi đưa cho Lưu thị túi nước đá, “Nương, đắp một chút, con bỏ chút nước thuốc vào băng đấy.”
“Để ta!” Thẩm Thừa Diệu nhận túi nước đá, giúp Lưu thị đắp mặt, nhìn mặt Lưu thị sưng to, hắn vừa đau lòng lại áy náy.
Lưu thị nhận lấy, trước mặt con mình, nàng có chút sĩ diện, đắp một lúc, nàng liền cảm thấy mặt mình không còn đau nữa.
“Hiểu Nhi miệng vết thương của con, không có việc gì đi?”
“Không có việc gì, bôi thuốc rồi ạ, bây giờ không còn đau.”
“Nương cũng cảm thấy không đau, thuốc của sư phụ con dược thật là thần kỳ. Bà nội con đúng là có thể rat ay đánh được, nếu không may vào mặt con hủy đi dung mạo thì phải làm sao bây giờ!” Chẳng lẽ cháu gái ruột bà về sau gả không được, bà có thể sống tốt sao!
Chuyện đã đi qua, Hiểu Nhi cũng không muốn nhắc tới, nhắc tới một lần là lại một lần tức giận, liền hỏi: “Cha, tay nghề rèn sắt của tứ thúc như thế nào?”
“Tứ thúc ngươi chịu khó học đồ, đồ vật hắn làm ra rất nhiều người đều nói tốt.”
“Cha còn nhớ rõ cửa hàng bán đồ cũ lần trước con mua đồ không?”
“Nhớ rõ, làm sao vậy, con lại muốn mua đồ gì sao?”
“Không phải, cửa hàng kia đóng cửa, muốn bán cửa hàng, con muốn mua lại, sau đó mở lò rèn. Lần trước con nhờ Thượng Quan đại ca giúp đỡ làm giấy giới thiệu nhập sắt, hắn đã làm xong.” Hôm qua Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị mới từ nhà lao trở về, trong nhà một đống chuyện phải làm, cũng không hỏi đến chuyện quà mừng năm mới, cho nên cũng không biết có chuyện này.
“Cái gì, giấy giới thiệu nhập sắt đã làm xong?” Thẩm Thừa Diệu rất kinh sợ. Muối, lá trà, sắt triều đình quản rất nghiêm, lợi nhuận cực kỳ lớn, đặc biệt là muối, người không thể không có muối, binh lính không có muối ăn thì sức lực đánh giặc cũng không có, hắn là người dân bình thường cũng biết đến chuyện này, mà sắt liên quan đến binh khí và công cụ làm nông, cho nên cũng rất quan trọng.
Thượng Quan công tử có địa vị gì? Giấy giới thiệu nhập sắt cũng chỉ cần một câu nói của con gái đã làm được.
“Thượng Quan công tử đối với chúng ta thật tốt.” Lưu thị cảm thán.
“Đúng vậy, hắn còn cho ta và đại ca, văn ca nhi một phần thư đề cử của thư viện Cử Hiền.” Thượng Quan đại ca quả thực là người tốt nhất thế giới.
“Ôi chao, đúng vậy, Thượng Quan công tử đúng là quý nhân nhà ta, ân tình với nhà ta thật sự quá lớn.” Cử Hiền thư viện nổi tiếng cả nước, từ Cử Hiền thư viện ra ngoài chỉ có từ cử nhân trở lên, rất nhiều học sinh các nơi nghe danh mà đến, nhưng danh ngạch Cử Hiền thư viện rất cao, con cháu quan gia cũng phải có người đưa thiếp mời để đảm bảo thông qua kiểm tra mới có thể vào, học sinh bình thường cũng phải có người đề cử thông qua kiểm tra mới có thể vào, có thể nói, bên trong đều là học sinh ưu tú.
Thẩm Tử Hiên dựa vào thực lực của chính mình thi được, Thẩm Cảnh Văn mỗi năm cũng đi thi, nhưng năm nào cũng chưa đạt.
“Ba đứa các con trong khoảng thời gian này chăm chỉ học tập, nghe nói kiểm tra nhập học ở Cử Hiền thư viện rất nghiêm khắc.” Ba người đều gật đầu đồng ý.
“Cha, con muốn mở cửa hàng đồ sắt, sau đó hợp tác với tứ thúc, mọi người chia đôi, được không? Con sẽ nghĩ một số đồ mới lạ ra cho tứ thúc làm.” Lúc trước nàng đưa phối phương xi măng cho Thượng Quan Huyền Dật, không biết có làm được hay không, nếu làm được, như vậy sắt thép là vật phẩm cần thiết, đến lúc đó xây nhà, xây cầu, làm đường chắc chắn không thể thiếu. Mà nàng còn muốn làm xe đạp, máy tuốt hạt, những thứ này đều có quan hệ với sắt, cho nên có cửa hàng đồ sắt của riêng mình là rất quan trọng.
“Vậy tất nhiên là tốt, tứ thúc con giúp nhà chúng ta không ít, hắn ở cửa hàng kia làm nhiều năm như vậy, phải tang tiền công từ lâu rồi, nhưng không được tăng, đúng lúc năm nay hết hạn hợp đồng, tứ thúc ngươi đang nghĩ không làm ở cửa hàng kia nữa. Chưởng quầy nói chỉ tăng một trăm văn tiền công.”
“Vậy tất nhiên là tốt rồi, tứ thúc tứ thẩm con mà biết, nhất định sẽ rất vui.” Trong lòng Lưu thị cũng rất vui mừng.
“Chúng ta gọi tứ thúc đi xem cửa hàng kia, nhìn xem có thích hợp không đi.”
“Đúng lúc tứ thúc con hôm nay ở nhà, bây giờ chúng ta đi xem đi. Ta đi gọi tứ thúc con.”
“Con và nương ở nhà chuẩn bị tốt quà mừng năm mới đưa cho Diêu bá bá, một lát cha trở về chúng ta liền trực tiếp xuất phát.”
Một canh giờ sau.
Đoàn người đi trước tặng quà mừng năm mới, sau đó đi vào chỗ người môi giới, người môi giới họ Dương lập tức đi lên tiếp đón, “Thẩm huynh đệ, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây ngươi về nhà mới, chúc mừng chúc mừng.”
Trước kia Thẩm Thừa Diệu tới trấn trên làm công nhật đều sẽ đến người môi giới này hỏi một chút, thường xuyên qua lại hai người liền quen thân, người môi giới họ Dương cũng giới thiệu việc làm công nhật cho Thẩm Thừa Diệu, mỗi lần làm xong, chủ nhân đều khen ngợi hắn, đa số là nói, “Người này thành thật, cần mẫn, chăm chỉ, chủ động, không cần thúc giục đã tự mình đi làm việc, lại chịu bỏ sức lực.”
Thẩm Thừa Diệu hàn huyên với hắn hai câu liền nói rõ ý đồ hôm nay đến đây.
“Gian bán đồ cũ kia ở Quảng Ninh phố sao?” Người môi giới họ Dương nghe xong nhíu mày.
“Đúng vậy, đúng là nhà kia, mua bán thế nào vậy?”
“Cũng không phải, cửa hàng kia vị trí tốt, rất nhiều người tới hỏi, nhưng người bán kia yêu cầu tự mình gặp người mua mới ra giá, sau đó ta dẫn người đến đó, hắn đều ra giá mười vạn lượng, người khác đều nghĩ hắn điên rồi, cửa hàng kia cho dù tốt, cũng không đáng giá mười vạn lượng, mười vạn lượng toàn bộ thị trấn đều có thể mua được.”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong đều cảm thấy người nọ điên rồi, mười vạn lượng, ai có nhiều bạc như vậy mà mua! Có người nhiều bạc như vậy mua cửa hàng kia làm gì!
“Hắn không muốn bán sao?” Hiểu Nhi cảm thấy này ra giá cao như vậy chính là không muốn bán.
“Cũng không phải, hắn nói hắn đang đợi người có duyên. Ta dẫn các ngươi đi xem cửa hàng đi, người nọ đang ở hậu viện cửa hàng, nói không chừng các ngươi chính là người có duyên mà hắn chờ. Nếu không phải cũng không sao, trong tay ta còn có mấy cửa hàng, cũng ở gần đây, đến lúc đó mang các ngươi đi xem.”
“Được, cảm ơn Dương chưởng quầy.”
Người môi giới cách cửa hàng bán đồ cũ này không xa, mấy người đi một lát là tới. Gõ cửa, bên trong liền truyền đến một âm thanh lười biếng vừa nghe đã cảm thấy ngủ không đủ giấc, “Ai vậy?”
“Ta, Dương môi giới, dẫn người tới xem cửa hàng.”
Tiếp theo tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, chủ cửa hàng đồ cũ thấy đoàn người Hiểu Nhi, trong mắt như có ánh sáng hiện lên, nhanh đến mức không ai bắt kịp.
“Cửa hàng này vị trí tốt hơn nữa lại rộng, còn có hậu viện, chính phòng có năm gian, đông tây sương phòng có năm gian, còn có phòng bao sau, có chuồng ngựa, còn có hoa viên, dãy nhà sau còn có khoảng hai mẫu trống đất.”
Dương môi giới vừa đi vừa giới thiệu.
Hiểu Nhi biết mặt tiền cửa hiệu này rộng, lão bản trước kia, cái gì cũng xếp thành một đống để bán, mà bên trong có cả tấm gỗ cũ, quầy áo cũ, ghế cũ, bàn cũ có rất nhiều, có thể không lớn à! Nhớ tới lần đầu tiên tới đây đã cảm thấy lộn xộn! Loạn! Không ngờ bây giờ đồ đã được dọn sạch rồi, nhìn qua, Hiểu Nhi tỏ vẻ, vừa lòng, rất vừa lòng!
Thẩm Thừa Diệu cũng rất thích, nhưng quá đắt, mua không nổi.
“Cô nương cảm thấy cửa hàng này thế nào?” Chủ cửa hàng bán đồ cũ nhìn Hiểu Nhi, trong lòng thấp thỏm, lời nói của sư phụ cuối cùng có đúng hay không, nhưng đây là hi vọng cuối cùng của hắn.
“Rất tốt, lão bản cửa hàng này bán thế nào?” Nếu chủ động hỏi, đó chính là muốn bán.
“Một trăm lượng.”
Dương môi giới nghe xong hoảng sợ, mười vạn lượng biến thành một trăm lượng, chênh lệch này cũng quá lớn đi!
Hiểu Nhi chờ bên dưới, cửa hàng này tuy ở trấn trên không tốt bằng trong huyện, nhưng lại rộng, đặc biệt là hậu viện. Nói thế nào cũng phải đến sáu bảy trăm lượng mới có thể mua được. Mà hắn bán mình một trăm lượng, nhất định là có điều kiện.
“Nhưng ta có một điều kiện, cô nương, ta cần ngươi giúp ta chữa khỏi bệnh cho một người.”
“Nhưng ta không phải đại phu, ta không biết chữa bệnh.” Hiểu Nhi cự tuyệt, đồ trong không gian nàng không được dễ dàng cho người khác. Một người chưa từng gặp mặt, tuy rằng không cảm nhận được ác ý của hắn, nhưng người này không lấy gương mặt thật để gặp người ta, thậm chí giọng nói cũng cố tình thay đổi, nàng sẽ không vì chiếm một chút tiện nghi như vậy mà mạo hiểm.
“Ta biết, nhưng ngươi nhất định có thể trị được!”
“Không biết chữa bệnh sao có thể chữa khỏi?” Hiểu Nhi cố ý dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
“Phu nhân của ta gọi là An Di.” Sau đó chủ cửa hàng đồ cũ nói nhỏ, chỉ truyền tới tai Hiểu Nhi, “Vân Pháp đại sư nói nàng và cô nương là người quen cũ!”
Nghe xong, khuôn mặt bình tĩnh của Hiểu Nhi cũng thay đổi, “Nàng đâu, đang ở đâu? Dẫn ta đi gặp nàng!”