Chương 93: Cổ hôn mê
An Di, là An Di kia sao? Thiên kim của An thị quốc tế, là người con gái ở trên du thuyền bị một trận gió lốc kỳ lạ cuốn đi, là người lật tung khắp biển cũng tìm không được người, hóa ra nàng cũng xuyên tới nơi này? Nàng nhớ lúc ấy mình cũng suýt chút nữa bị cuốn đi, nhưng biểu ca, đại ca nàng đều ở bên cạnh nàng, bọn họ nhanh tay kéo nàng lại. Mà trận gió lốc kia nháy mắt đã biến mất, rất nhiều người đều không kịp phản ứng lại đã biến mất ở phía chân trời.
“Ở trong phòng, vào đi, nàng chờ ngươi đã rất thật lâu.”
Hiểu Nhi vừa chờ mong vừa thấp thỏm mà đẩy cửa ra, đi vào.
Một nữ tử đang lẳng lặng nằm trên giường gỗ hoa lê lớn, gương mặt quen thuộc. Là An Di, An Di đã trưởng thành!
Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng và mình mới mười hai tuổi, bây giờ mình bảy tuổi, nàng bao nhiêu tuổi? Nàng cùng với với thân thể cùng nhau xuyên qua?! Mình ở hiện đại đã sắp ba mươi tuổi, nhưng nàng thoạt nhìn mới khoảng hai mươi, có lẽ là sự khác biệt về thời gian so với kiếp trước.
“An Di làm sao vậy?” Người trên giường hô hấp đều đều, giống như đang ngủ, nhưng Hiểu Nhi biết nàng không phải đang ngủ.
“Ba năm trước đây trúng độc, sau đó liền không tỉnh dậy nữa.” Nhớ tới nữ nhân ác độc hạ độc kia, hắn liền hận không thể nghiền xương nàng thành tro! Hắn từ Đông Tấn quốc đi tìm danh y đến Mẫn Trạch quốc, đều không thể giải độc này, sau đó gặp Vân Pháp đại sư, nói với hắn, độc của An Di cần phải gặp được người có duyên mới có thể giải được, sau đó cho hắn một cục đá, nói ai liếc mắt một cái nhận ra viên đá này, thì người đó chính là người có duyên, nếu người nọ không chịu giúp đỡ, ngươi liền nói với hắn, hai người là người quen cũ.
Đợi ba năm cuối cùng cũng chờ được rồi, sau đó hắn phái người tra xét nhà bọn họ một chút, cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng Vân Pháp đại sư nói, hắn tin tưởng, sau đó bản lĩnh của cô nương kia hắn cũng biết, sau đó liền thả lỏng, ở cửa hàng chờ nàng tới.
“An Di trúng độc gì? Ngươi và An Di làm thế nào mà quen nhau? Là quan hệ gì?”
“Cổ hôn mê, trúng cổ này ngủ mãi không tỉnh, cho đến khi chết già. Ta là phu quân của nàng.” Chủ cửa hàng tạp hóa cũ không trả lời làm thế nào mà quen biết, thực tế hắn cũng không biết trả lời như thế nào, nói cũng chưa chắc có người tin, An Di là từ trên trời rơi xuống, khi đó hắn đang cưỡi ngựa trên đường, xa xa liền thấy một bóng dáng giống người từ trên trời rơi xuống, kết quả đúng là người, may mắn sau đó nàng bị treo ở trên cây, nếu không có thể ngã chết!
An Di nói nàng bị gió lốc cuốn lên trời, sau đó rơi xuống, nhưng khi đó hắn không thấy có gió lốc, thậm chí trừ khi chạy vội mang theo gió thì khắp nơi cũng chưa thấy có gió.
Trên đời còn có độc như vậy? Ngủ mãi không tỉnh với chết có gì khác nhau!
Hiểu Nhi ở trong lòng hỏi Bạch Thiên, linh dịch không gian có thể giải cổ độc hay không, nhận được đáp án khẳng định mới yên lòng.
“Chủ nhân, trước tiên ngươi cắt trên cánh tay của nàng một vết thương, sau đó dùng linh dịch hấp dẫn cổ trùng kia ra, lại chậm rãi giải độc, thời gian trúng độc quá dài không thể giải ngay được, phải từ từ, nếu không thân thể nàng không chịu nổi. Còn có cổ trùng kia vừa ra, lập tức thiêu chết, đừng để nó chạy, nếu không dù cách xa cỡ nào, nó cũng có thể lần theo hơi thở trở lại, chui vào thân thể ban đầu nó sống nhờ, sau đó sẽ không dễ dàng ra. Cổ kia giảo hoạt, chỉ được làm một lần. Sâu kia sợ lửa.”
“Bạch Thiên, ngươi hiểu biết thật nhiều!” Hiểu Nhi khen ngợi.
“Đó là đương nhiên!” Bạch Thiên ngẩng đầu kiêu ngạo.
“Ngươi có chủy thủ không?” Hiểu Nhi ngẩng đầu hỏi chủ cửa hàng tạp hóa cũ.
“Bây giờ ngươi giải độc luôn?” Không cần chuẩn bị sao? Cổ độc không phải dễ dàng giải như vậy.
“Không được sao?”
“Không phải!” Hắn đương nhiên hy vọng càng nhanh càng tốt, “Có yêu cầu gì cần chuẩn bị?”
“Ngươi chuẩn bị cây đuốc đi, cổ trùng kia vừa ra, lập tức thiêu chết, không thể để nó chạy, nếu không nó sẽ lại lần nữa trở lại cơ thể An Di, sau đó muốn nó ra ta cũng không có biện pháp!”
“Được!”
“Ngươi bế An Di lên trước, để nàng ngồi trên ghế, sau đó để thân thể nàng dựa vào bàn, lại đặt cánh tay duỗi thẳng trên bàn.”
Chủ cửa hàng tạp hóa cũ thật cẩn thận bế An Di lên, dựa theo cách làm mà Hiểu Nhi nói, để An Di nằm bò trên mặt bàn.
Hiểu Nhi chưa từng giải cổ độc, chỉ có thể làm theo phương pháp mà nàng nghĩ ra, nàng đưa cái chai linh dịch đổ một giọt ra mặt bàn.
Cổ trùng trong thân thể An Di ngửi được mùi vị linh dịch, bắt đầu di chuyển loạn khắp nơi, đôi khi có thể thấy trên mặt nàng nhô lên một chút đang nhanh chóng chuyển động.
Cổ trùng kia quả nhiên thích nước trong chai này. Chủ cửa hàng tạp hóa cũ cũng thả lỏng không ít, trước kia chưa bao giờ có phản ứng như vậy.
Hiểu Nhi xắn ống tay áo nàng lên, đưa tới gần chỗ để linh dịch, dùng chủy thủ cắt một vết nhỏ, máu tươi lập tức chảy ra.
Hai người đều gắt gao nhìn miệng vết thương, chỉ thấy cánh tay An Di nhô lên một chút, một cái gì đó đang nhanh chóng di chuyển, sau đó ở miệng vết thương một con sâu màu đỏ thẫm bò ra, phốc một tiếng, nhảy tới linh dịch trên bàn!
“Mau!” Hiểu Nhi lập tức di chuyển tay An Di ra.
Chủ cửa hàng tạp hóa cũ đã chờ, nó vừa ra tới lập tức đập cây đuốc lên trên bàn.
Cổ trùng kia cảm nhận được nguy hiểm, vèo một chút liền nhảy về, Hiểu Nhi cầm cây đuốc trong tay huơ mạnh.
“Xèo” trong không khí lập tức xuất hiện một mùi thịt cháy, có cổ trùng, có An Di.
Đến đây hai người mới thở ra nhẹ nhàng!
Hiểu Nhi tắt cây đuốc đi, “Xin lỗi, làm An Di bị thương.”
“Không sao, ta phải cảm ơn cô nương mới đúng, chỉ cần độc có thể giải là được, vết thương sẽ lành lại!” Con sâu kia quá nhanh, nhạy bén, vừa ra đã nhảy về. Nếu không phải Hiểu Nhi nhanh chóng quyết định, hắn sẽ hối hận đến chết, hắn cũng không ghét bỏ sẹo, tuy đau lòng, nhưng cũng đáng giá.
“An Di trúng cổ độc đã lâu, độc tố trong cơ thể phải chậm rãi tẩy rửa, đây là giải dược, mỗi ngày cho nàng ăn một viên, ăn một tháng, sau đó lại ăn thuốc trong chai này, cũng là mỗi ngày một viên ăn một tháng vậy thì nàng có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Hiểu Nhi lấy một lọ thuốc viên dùng linh dịch làm thành và một lọ thuốc viên dùng Vô Ưu Quả làm thành đưa hắn.
“Đa tạ cô nương, đại ân của cô nương với chúng ta, chúng ta suốt đời không quên, ta là Gia Cát Tín, về sau nếu cô nương gặp phải khó khăn có thể truyền tin đến nơi này.”
Gia Cát Tín cầm bút mực viết địa chỉ, sau đó kéo ngọc bội bên hông đưa cho Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi nhận ngọc bội, “Không cần cảm ơn, ta còn phải dùng một trăm lượng mua cửa hàng này. An Di nhất thời chưa tỉnh lại ngay được, nhưng có lẽ buổi chiều có thể tỉnh, sau khi tỉnh lại uống chút cháo trước là được.”
“Đa tạ cô nương chỉ điểm, cửa hàng này ta không thể lấy tiền của cô nương.”
“Được rồi, tình nghĩa ra tình nghĩa, con số phải rõ ràng, chúng ta vẫn nên làm như lúc đầu thỏa thuận đi! Ân tình liền thiếu trước đi, về sau ta còn tìm ngươi, chúng ta đi ra ngoài đi, cha ta chắc là đang sốt ruột chờ.”
Sau khi hai người rời khỏi đây, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lập tức đi lên hỏi chuyện, “Là người quen cũ à? Tại sao lại lâu như vậy?”
“Là quen biết, trở về con sẽ giải thích cho cha. Bây giờ chúng ta nên mua cửa hàng trước đi ạ!”
“Cửa hàng này tốt thì tốt, nhưng lại không thích hợp làm tiệm thợ rèn, quá lãng phí. Cửa hàng này sửa lại làm tửu lầu cũng được, chúng ta tìm một gian hẻo lánh chút để làm tiệm thợ rèn là được” Thẩm Thừa Tổ cảm thấy cửa hàng này vị trí tốt, lại rộng, quan trọng nhất hậu viện cũng rất rộng, làm tiệm thợ rèn quá lãng phí.
Hiểu Nhi tán thưởng mà nhìn Thẩm Thừa Tổ, anh hùng nhìn có cách nhìn giống nhau! Nàng muốn sửa sang lại hậu viện cửa hàng này, mở một tửu lầu.
Dương môi giới nghe xong, lập tức liền nói, “Trong tay ta còn có mấy gian cửa hàng, to nhỏ đều có, các ngươi muốn đi xem hay không?”
Hiểu Nhi tất nhiên là muốn, cũng nhờ Dương môi giới hỗ trợ, một trăm lượng mua cửa hàng này, sau đó cáo từ rồi đi xem nhà tiếp theo.