Chương 94: Mua! Mua! Mua!
Mấy người vừa mới ra khỏi cửa hàng, liền có người gọi Dương môi giới.
“Dương chưởng quầy, hóa ra ngươi ở đây, hại ta tìm khắp nơi, đúng lúc ta có hai gian cửa hàng cần bán, ngươi giúp ta đăng ký, ta bán gấp, hai gian cửa hàng mỗi gian năm trăm lượng, không thể rẻ hơn.” Hồ lão gia chỉ vào hai gian cửa hàng tạp hóa cũ bên cạnh nói.
“Hồ lão gia, đây là vội vàng đem bán cửa hàng, sau đó đi Vĩnh Hòa huyện hưởng phúc con cái à? Hồ lão gia hết khổ rồi!”
“Còn không phải à, hắn phái người tới đón ta, bảo ta tốt nhất nên đến trước cuối năm, nói cả nhà đã nhiều năm không được ăn bữa cơm đoàn viên, đúng lúc năm nay cả nhà cùng nhau ăn cơm tất niên đoàn viên. Ta nghĩ ta già rồi, không chịu nổi lăn lộn qua lại, liền muốn bán cửa hàng. Khế ước thuê mướn hai gian cửa hàng này thêm hai ngày nữa là hết hạn, đến lúc đó bọn họ sẽ dọn cửa hàng.”
Hiểu Nhi nghe xong, cảm thấy đúng là ông trời cũng giúp ta, quá trùng hợp, nàng cảm thấy cửa hàng kia nếu to hơn nữa sẽ càng tốt, đúng lúc hai gian cửa hàng bên cạnh đều chuẩn bị bán. Quả đúng là nghĩ gì được nấy!
“Cha, chúng ta cũng mua hai gian cửa hàng này luôn đi. Con có việc quan trọng cần dùng đến.” Hiểu Nhi kéo ống tay áo Thẩm Thừa Diệu.
Thẩm Thừa Diệu suy nghĩ số bạc còn lại trong nhà, gật đầu, mua nhiều cửa hàng chút, cho dù không tự mình mở cửa hàng cũng có thể cho thuê, Hồ lão gia không phải cũng cho thuê sao!
Dù sao Hiểu Nhi luôn nói, bạc để ở một chỗ sẽ không tự sinh ra bạc, bạc phải được lưu thông mới có thể sinh ra bạc.
“Dương chưởng quầy, Hồ lão gia, chúng ta đang muốn mua cửa hàng, có thể nhìn xem sao? Nếu thích hợp, liền mua.”
“Vậy được, ta dẫn các ngươi đi xem!” Hồ lão gia nghe xong rất vui mừng, đúng là đang lúc buồn ngủ có người đưa gối đầu.
Hai gian cửa hàng này bố cục là giống nhau, to nhỏ như nhau, chính phòng ba gian, đông tây sương phòng cũng ba gian, chiều dài hậu viện so với tiệm tạp hóa cũ giống nhau, Hiểu Nhi tỏ vẻ rất hài lòng, Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ cũng cảm thấy rất tốt chỉ là cửa hàng hơi cũ một chút, 500 lượng hơi đắt, gian cửa hàng lúc nãy chỏ có một trăm lượng.
Hiểu Nhi nghĩ thầm, hai gian cửa hàng này nhỏ hơn tiệm tạp hóa cũ một chút, nhưng ba gian cửa hàng cộng lại như vậy đủ rồi.
“Thế nào, hai gian cửa hàng này của ta đều rất đoan chính, hơn nữa còn phong thuỷ tốt, ta chính là dựa hai gian cửa hàng này nuôi con ta đọc sách, sau đó mới thi đậu cử nhân làm quan, vị huynh đệ này vừa thấy ngươi mặt mũi rất là có phúc, ngươi mua, con của ngươi về sau khẳng định có thể làm quan lớn! Thậm chí còn được đứng dưới chân Hoàng đế!”
Nghe xong, Hiểu Nhi không nhịn được cười, Hồ lão gia này đúng là biết cách ăn nói! Hơn nữa cái gì cũng dám nói! Đứng dưới chân Hoàng đế mà hắn cũng nói ra được, nhưng giá vẫn nên trả giá một chút! Nếu ngươi nói ngươi nuôi con trai ngươi đọc sách mà được làm quan! Vậy cửa hàng này chắc chắn đã rất cũ!
“Cha, hai gian cửa hàng này tốt thì tốt, nhưng có phải quá cũ hay không? Qua mấy năm, nếu có tuyết rơi lớn, có phải sẽ đổ hay không!”
“Yên tâm, sẽ không, cửa hàng này ta bảo dưỡng rất tốt, tuyết rơi hai trận lớn cũng không có vấn đề gì!” Hồ lão gia vỗ ngực bảo đảm.
“Tuyết rơi hai trận không thành vấn đề, vậy ba trận thì sao?”
“Tiểu nha đầu, tuyết trên nóc nhà phải quét đi chứ, tích dày thì nhà dù có chắc đến đâu cũng sẽ đổ, đúng không?”
“Hồ lão gia, ngươi liền nhìn xem có thể rẻ hơn một chút hay không, cửa hàng này cũng xây lâu lắm rồi, gian cửa hàng ở giữa này, người ta mới sửa chữa lại không lâu, nhưng bán cũng không đắt như vậy.”
“Nói bậy, cửa hàng này không phải đòi mười vạn lượng sao?” Hồ lão gia nghe xong trừng mắt thở phì phò! Muốn lừa hắn à, không có cửa đâu.
“Đó là lúc trước lão bản này không muốn bán, mới nói như vậy, bây giờ hắn đã nghĩ thông, liền bán bốn trăm lượng.”
“Ngươi nói là sự thật?”
“Ta còn có thể lừa ngươi à, ngươi xem Thẩm huynh đệ này đã ký khế ước, ta đang chuẩn bị đi làm khế ước đỏ.” Dương môi giới đưa khế ước vừa mới ký ra.
Hồ lão gia nhìn qua, đúng là bán thật! Mười vạn lượng, còn bốn trăm lượng! Chủ cửa hàng này không phải điên thì là ngốc! Nếu là hắn biết sự thật là một trăm lượng, có lẽ có thể hộc máu, “Hai gian cửa hàng này thấp nhất ta cũng bán được bốn trăm lượng một gian, không thể rẻ hơn, các ngươi không mua thì thôi!”
“Mua, đương nhiên mua!” Lập tức ít đi hai trăm lượng, rất có lời nha! Hiểu Nhi cười đến mi mắt cong cong.
Trong lòng Thẩm Thừa Tổ khiếp sợ, nhà Tam ca rốt cuộc có bao nhiêu bạc vậy? Gần một ngàn lượng bạc, không cần chớp mắt nói mua là mua!
Mấy người lập xong công văn mua bán, sau đó thanh toán ngân phiếu, Hiểu Nhi lại nhờ Dương chưởng quầy dẫn đường đi xem cửa hàng.
“Hiểu Nhi còn muốn mua nữa à, hai gian này chọn lấy một gian mở cửa hàng là được rồi mà?” Thẩm Thừa Diệu cảm thấy cửa hàng mua đủ rồi, cho dù có bạc, cũng nên mua chút đồng ruộng, v.v.
Thẩm Thừa Tổ cũng vội gật đầu, “Thật ra mua chút ruộng tốt cũng được.” Nông dân mà, trong tay có đất, trong lòng không lo sợ.
“Ruộng là phải mua, nhưng ba gian cửa hàng này con tính dùng cho việc khác, chúng ta vẫn nên mua một cửa hàng khác để mở lò rèn là được.”
Dương môi giới nghe xong trong lòng đều nở hoa, hôm nay một lúc đã kiếm lời một tháng bạc so với trước đây. “Trên tay ta cũng có một ít ruộng tốt, đều là một mảnh lớn, cũng tương đối gần thôn các ngươi, Thẩm huynh đệ nếu là muốn mua, cũng có thể nhìn xem.”
“Được, đi xem cửa hàng trước rồi lại đi xem ruộng.” Hiểu Nhi gật đầu đồng ý.
“Được, được, vậy đi bên này!” Dương môi giới dẫn đường bước chân như gió.
Cuối cùng Hiểu Nhi đồng ý yêu cầu của hai vị trưởng bối, trong số cửa hàng còn lại chọn một gian vị trí không tốt lắm, nhưng rộng nhất mà mua, bởi vì vị trí không được tốt lắm, chỉ hết ba trăm lượng.
Hiểu Nhi cũng không sợ vị trí không tốt, dù sao có mùi tự nhiên sẽ thơm. Xe đạp, máy tuốt hạt, máy bơm nước cầm tay, mấy thứ này đều không lo không ai tới mua! Chỗ rộng, kho hàng mới rộng!
Mua xong cửa hàng, Hiểu Nhi mới cảm thấy đói bụng, “Cha chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó lại đi xem ruộng, nếu thích hợp, đầu xuân có thể trồng rồi.”
“Đồng ruộng nếu không đừng mua nữa, cửa hàng khai trương dù sao cũng phải chừa chút bạc làm vốn quay vòng!” Thẩm Thừa Diệu có chút do dự.
“Yên tâm đi cha, con tính rồi, qua năm mới, cửa hàng chia hoa hồng nhất định sẽ có, mặc dù chưa có chia hoa hồng, nhưng bây giờ bạc vẫn đủ. Tranh thủ mùa màng tốt, mua nhiều chút đồng ruộng, sẽ không sợ năm mất mùa không có lương thực ăn.”
Sau đó Thẩm Thừa Diệu vẫn bị Hiểu Nhi thuyết phục, định đi xem đồng ruộng, nếu thích hợp liền mua.
Dương môi giới dẫn bọn hắn đi tới Viên gia thôn, lần này người bán đất là Viên gia địa chủ, con của hắn bị người ta gài bẫy, thiếu nợ cờ bạc hơn một ngàn lượng, cần bán của cải lấy tiền mặt và một ít đồng ruộng mới đủ.
“Đây đều là ruộng tốt, Viên địa chủ cần bán toàn bộ cả mảnh, một trăm mẫu, bảy lượng bạc một mẫu.”
“Cha, ruộng này thế nào?”
“Cha cảm thấy rất phì nhiêu, lão tứ ngươi thấy thế nào?”
“Đúng là ruộng tốt, ruộng nhà Viên địa chủ có tiếng là phì nhiêu.”
“Đúng vậy, Viên địa chủ rất tiếc, vẫn luôn thở dài, nếu không phải con của hắn không biết cố gắng, hắn cũng sẽ không bán ruộng đất!”
“Cờ bạc không thể dây vào.” Thẩm Thừa Diệu đối với người khác rất khoan dung, nhưng đối với bản thân lại khắc nghiệt hơn rất nhiều.
Bảy trăm lượng, một trăm mẫu ruộng lại mua.