Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 95 - Chương 95 - Thương Nhân Bán Gỗ Từ Nước Ngoài

Chương 95 - Thương nhân bán gỗ từ nước ngoài
Chương 95 - Thương nhân bán gỗ từ nước ngoài

Chương 95: Thương nhân bán gỗ từ nước ngoài

Lúc chạng vạng, chân trời phía tây chỉ còn một mảng đỏ ửng, mấy người vô cùng vui vẻ về đến nhà.

“Tam ca hôm nay rất vui, trở về ngươi gọi đệ muội và Cảnh Kiệt lại đây ăn cơm. Hai huynh đệ chúng ta uống vài ly!”

Thẩm Thừa Tổ cười đồng ý, liền về nhà đón người. Hắn cũng vui mừng thay tam ca mình, phải nên chúc mừng một chút.

Hiểu Nhi lấy mấy tờ khế ước ra, Lưu thị nhìn nhiều tờ khế ước trắng như vậy trong lòng kỳ quái: “Tại sao lại nhiều tờ như vậy?”

“Chúng ta mua bốn gian cửa hàng, một trăm mẫu ruộng tốt.”

“Mua nhiều như vậy làm gì! Vậy phải bao nhiêu bạc? Không phải nói mua một gian cửa hàng để làm lò rèn sao?”

“Ban đầu là vậy, sau lại thấy thích hợp nên đều mua. Ba gian cửa hàng này con có một ý tưởng, chờ con suy nghĩ hoàn thiện lại nói cho mọi người nghe một chút.” Hiểu Nhi nghĩ đến hợp ba gian cửa hàng kia lại với nhau liền hưng phấn. Chỗ đủ rộng, mặt bằng rộng, lại ở trung tâm trấn, muốn làm cái gì cũng được. Nếu ở trong huyện càng tốt.

“Mua mấy gian cửa hàng nào vậy?” Trấn trên Lưu thị cũng tương đối quen thuộc, bọn họ vừa nói, nàng đã biết.

Thẩm Thừa Diệu nói ra vị trí mấy gian cửa hàng, cũng nói ra vị trí đại khái của mảnh ruộng.

“Cửa hàng và đồng ruộng đều tốt, tổng cộng mới tiêu hết một nghìn chín trăm lượng có phải rẻ quá hay không?” Vốn dĩ bọn họ dự tính tiệm tạp hóa cũ mà mua được thế nào cũng phải đến năm sáu trăm lượng.

Vì thế Thẩm Thừa Diệu liền nói ra mọi chuyện xảy ra ở tiệm tạp hóa cũ.

“Hiểu Nhi, người nọ là ai? Muốn con giúp đỡ cái gì?”

“Người kia coi như sư muội của con đi, nàng trúng độc, biết sư phụ có đưa thuốc cho con, cho nên nhờ con hỗ trợ giải độc.” Thì ra là thế, sau đó Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị không hỏi nữa, sư phụ của Hiểu Nhi thần bí như thế, Hiểu Nhi cũng không nói rõ, có lẽ là không thể nói, chỉ cần biết bọn họ sẽ không làm hại con gái nàng là được, cũng không thể ép nàng cái gì cũng phải nói rõ ràng.

Lưu thị nhớ tới đại ca nàng nhờ người truyền tin báo liền nói: “Đúng rồi, buổi chiều đại ca ta nhờ người nhắn là, có một lô gỗ thượng đẳng, bảo ngươi ngày mai bớt thời gian vào trong huyện nhìn xem.”

Cửa hàng đồ gỗ cần phải có gỗ thượng đẳng, càng nhiều càng tốt, bọn họ tất nhiên là sẽ không bỏ lỡ, liền quyết định ngày mai đi xem.

Buổi tối trong lúc ăn cơm, Lư thị nói chuyện hôm nay Thẩm Trang thị ở trong phòng mắng một ngày, hóa ra lúc trước nàng giấu viên ngọc trai kia ở dưới tàng cây không biết bị ai trộm đi, hại nàng và Thẩm Ngọc Châu hai người vừa khóc vừa mắng, náo loạn suốt một ngày, lão gia tử phiền, quát lớn một trấn mới dừng lại.

Vốn dĩ Thẩm Thừa Tổ nghĩ Tam ca nhà mình mua cửa hàng mua ruộng, chuyện vui như vậy nên gọi cha mẹ cùng nhau tới ăn cơm, nghe nói việc này cũng không dám, chẳng may nương lại tới hỏi tam ca có phải đã lấy ngọc trai hay không thì phải làm sao, ngày tốt như vậy lại bị quấy rầy.

“Nương, vì sao lại giấu ngọc trai dưới gốc cây bên ngoài?” Lưu thị không rõ, giấu ở bên ngoài, bị người ta trộm, mặc dù biết là ai, người ta nói nhặt được, ngươi cũng không làm gì được người ta!”

“Lúc trước các ngươi không phải bị bắt vào trong nhà lao sao? Cha suy đoán những viên ngọc trai đó là tang vật, nương sợ bị liên lụy, liền đến bờ sông ném xuống, sau lại có lẽ lại luyến tiếc nên giấu nó ở dưới gốc cây đi!” Trong lòng Lư thị rất chán ghét cách làm của Thẩm Trang thị.

“Đây đúng là……” Lưu thị nghe xong không biết nên cười hay nên khóc.

“Đây đúng là chuyện mà bà nội sẽ làm.” Hiểu Nhi cảm thấy rất bình thường, Thẩm Trang thị điển hình vừa sợ chết, vừa tham của!

“Bà nội Kiệt Nhi, coi tiền tài quan trọng như mạng, bây giờ mất viên ngọc trai quý như vậy, ta thấy nàng có thể mắng rất lâu mới ngừng nghỉ, may mắn viên ngọc trai kia giấu ở bên ngoài dưới gốc cây!” Lư thị đối Thẩm Trang thị coi bạc như mạng hành vi ít nhất khắc sâu!

“Còn không phải sao, nếu giấu ở trong nhà, có lẽ lại bị hoài nghi!” Lưu thị gật đầu đồng ý.

“Ta ngửi thấy trên người của ngươi có mùi thuốc, thuốc kia chưa uống hết sao?” Lưu thị cũng không muốn nhắc tới mấy chuyện này, liền nói sang chuyện khác.

“Đã uống hết rồi, La đại phu nói, nhưng chưa thấy hiệu quả gì.” Lư thị nghĩ vậy cũng mất mát.

“Tứ thẩm không khỏe à?” Nàng cũng ngửi được mùi thuốc.

“Tứ thẩm ngươi đang điều trị thân thể.”

Điều trị thân mình? Hiểu Nhi lập tức hiểu ra, Cảnh Kiệt đã lớn như vậy, tứ thẩm hình như là lúc sinh Cảnh Kiệt bị tổn thương thân thể, lúc ấy Thẩm Trang thị luyến tiếc ra bạc bốc thuốc cho nàng điều trị, bây giờ đã phân gia muốn lại sinh thêm con, con người lúc này đều hy vọng nhiều con nhiều phúc. Nếu là như thế nàng có thể hỗ trợ. Buổi tối đưa thuốc cho Lưu thị, nhờ Lưu thị lấy cớ cho nàng là được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hiểu Nhi và Thẩm Thừa Diệu liền đến huyện thành.

Lưu Mẫn Hồng vừa thấy đến bọn họ tới thì vui mừng nói, “Cuối cùng các ngươi cũng tới rồi, nếu không tới ta lo lắng sẽ bị người khác mua mất!”

“Lô gỗ kia tốt như vậy sao, làm cữu cữu như vậy nóng vội.”

“Cũng không phải, từ nước ngoài chuyển đến, ta đã nhìn qua hai lần, đều là gỗ tốt, nhưng chào giá cao, cũng không chịu hạ xuống một chút, mọi người đang chờ, chờ hắn giảm giá, dù sao hắn cũng không thể ở lại đây không về nhà đúng không.! Mà mang theo rất nhiều gỗ trở về, hắn liền thua lỗ nhiều, cho nên mọi người đều chờ hắn giảm giá. Hoặc là chờ hắn tách ra bán” Hắn thật sự nóng vội, không dám nói với thợ mộc, để người ta hưng phấn gặp được gỗ tốt.

“Hắn chào giá rất cao?”

“Một ngàn lượng bạc, một văn cũng không kém!”

Một ngàn lượng, này thật đúng là không ít!

“Chúng ta đi nhìn xem trước đi!” Hiểu Nhi đi nhìn xem chất lượng gỗ, nếu là tốt, một ngàn lượng thì một ngàn lượng, quay đầu lại là có thể kiếm được. Còn có, nếu gỗ là quá quý, nàng nên trồng một ít ở thảo nguyên trong không gian mới được.

Mấy người đi vào thành nam, trước cửa một gian nhà cũ, Lưu Mẫn Hồng gõ cửa, “Tân cách tiên sinh có ở nhà không ạ?”

“Tới đây!” Bên trong truyền đến âm thanh một người đàn ông trung niên, giọng nói cứng ngắc, chậm rãi, lạc điệu. Chỉ một lát sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa mở ra, một thân hình cao lớn, bóng dáng sắc bén, làn da ngăm đen xuất hiện ở trước mắt.

“Ha, lô, ngươi, nhóm, là, tới, mua, gỗ, sao?” Tân cách tiên sinh nói chuyện rất chậm, mỗi chữ phải tạm dừng một chút mới có thể nói ra, lại nói không được chuẩn.

“Tân cách tiên sinh, chúng ta muốn đến nhìn xem lô gỗ kia.” Lưu Mẫn Hồng

“Hảo, ba vị mời vào.” Tân cách dẫn ba người đưa tới chỗ để gỗ trong viện.

“Lô gỗ này của ta đều là gỗ thượng đẳng, tuyệt đối không gạt người. Ngươi xem, đống này là diệp tử đàn, đây là gỗ lim vàng, đây là gỗ hương vàng, hai đống này rẻ hơn một chút, nhưng gỗ tốt, nhưng đủ năm, đây là gỗ tếch, đây là gỗ sồi. Ta không bán lẻ, các ngươi muốn mua phải mua toàn bộ, tuyệt đối không trả giá.”

“Ngươi xác định gỗ này là gỗ lim vàng, diệp tử đàn, v.v. không giả dối?”

“Đó là đương nhiên.” Những thứ này hắn chọn lựa kỹ càng, xác nhận rồi mới đặt lên thuyền, vạn dặm xa xôi chuyển lại đây, hắn định đổi bạc, chuyển mấy thuyền lá trà, tơ lụa, và đồ sứ về.

“Nếu là giả thì sao? Nếu chúng ta tìm ra gỗ giả, tân cách tiên sinh có thể bán rẻ cho chúng ta một chút không?”

“Hàng của ta đều là hàng thật, nếu các ngươi phát hiện gỗ giả, ta bán nửa giá cho các ngươi.” Tân cách tự nhận tin rằng mình đã làm nghề này mấy chục năm, chịu không ít khổ, đã sớm luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, hắn rất tự tin với năng lực phân biệt gỗ của mình.

“Được, một lời đã định.” Tuy Hiểu Nhi không thể liếc mắt một cái là nhận ra chỗ gỗ đó là thật hay giả, nhưng Thiên Bạch có thể!

Bình Luận (0)
Comment