Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 96 - Chương 96 - Ánh Sáng Xanh

Chương 96 - Ánh sáng xanh
Chương 96 - Ánh sáng xanh

Chương 96: Ánh sáng xanh

Thiên Bạch nói cho nàng, bên trong diệp tử đàn có hai cây gỗ là cây du tím hoặc gỗ trắc đỏ.

Trước khi đi nàng đã chuẩn bị công cụ cần dùng để nghiệm chứng gỗ diệp tử đàn, v.v. các loại gỗ quý báu.

Nàng lấy ra mấy chiếc ly thủy tinh, “Tân cách tiên sinh, ngươi có thể giúp ta cắt vài mảnh vụn gỗ ở trên gỗ diệp tử đàn của ngươi được không?”

“Đương nhiên có thể.” Theo yêu cầu của Hiểu Nhi mỗi cây gỗ cắt lấy một ít vụn gỗ ra.

Hiểu Nhi bỏ vụn gỗ vào chiếc ly thủy tinh, đánh dấu, sau đó thêm nước theo tỷ lệ nhất định, liền để sang một bên.

Đầu tiên nàng đặt những mảnh gỗ này lên trên tờ giấy trắng, đều xuất hiện vệt màu đỏ tím. “Diệp tử đàn trên giấy sẽ xuất hiện vệt màu đỏ tím, dùng lực độ như nhau, cắt thêm vài lần thì vết màu đỏ tím nhạt dần rồi biến mất, liền tiến hành bước tiếp theo.” Hiểu Nhi nói với Thẩm Thừa Diệu.

Sau đó nàng lấy ra kính lúp quan sát mặt cắt ngang, kính lúp này là nàng đặc biệt chế tạo ở xưởng thủy tinh.

Toàn bộ vòng sinh trưởng của diệp tử đàn, đường kính nội quản bằng nhau, phân bố đều, vòng sinh trưởng không rõ ràng, sau đó lại nhìn bề mặt của cây gỗ, vết cắt bề mặt mới của diệp tử đàn có màu đỏ quýt, lâu năm sẽ có màu tím đậm hoặc tím đen, có chứa sọc màu tím đen.

Diệp tử đàn có thớ gỗ đan xen, có phần gấp khúc, vân lông trâu và sao kim đều là đặc điểm điển hình của diệp tử đàn, những thứ này đều cần kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thường sẽ nhầm lẫn vân của các loại gỗ khác thành vân của diệp tử đàn, còn phải nhìn xem có cảm nhận được lớp dầu bên trên hay không. Hiểu Nhi vừa chỉ vào phần được phóng đại, vừa giải thích cho Thẩm Thừa Diệu và Lưu Mẫn Hồng.

Lưu Mẫn Hồng cũng từng tiếp xúc qua, liền gật đầu.

“Còn có ngửi mùi gỗ, diệp tử đàn có hương thoang thoảng giống mùi đàn hương.” Hiểu Nhi lấy ra mảnh gỗ cọ xát với mái ngói.

“Cha, cữu cữu, các ngươi thử ngửi xem mảnh gỗ này và hai mảnh này xem có khác nhau hay không?”

Thẩm Thừa Diệu ngửi cảm thấy không khác nhau lắm, Lưu Mẫn Hồng chỉ vào hai mảnh gỗ sau, “Loại này ta hình như ngửi thấy một chút mùi chua và đắng”.

Nhận được đáp án của Lưu Mẫn Hồng, Hiểu Nhi mới chỉ vào hai cây gỗ trong đó khẳng định mà nói: “Tân cách tiên sinh, hai cây này không phải diệp tử đàn.”

“Không thể nào, các ngươi chắc chắn nghiệm sai rồi!” Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể có kinh nghiệm hơn mình được! Hắn cho rằng Hiểu Nhi cố ý lừa hắn.

Hiểu Nhi cười, cũng không để ý, “Tân cách tiên sinh, ta còn một bước cuối cùng, những cái ly thủy tinh đó đều ngâm vụn gỗ, đã được đánh dấu, mấy canh giờ sau, ngươi sẽ nhìn thấy điểm khác nhau. Ngươi đừng động vào những cái ly thủy tinh này, mấy canh giờ sau chúng ta lại qua đây.”

“Được.” Hắn cũng muốn nhìn xem mấy canh giờ sau sẽ nhìn ra cái gì khác nhau.

“Ta ở lại đây nhìn xem các cây gỗ khác.” Lưu Mẫn Hồng lo lắng tân cách sẽ giở trò với mấy chiếc ly thủy tinh.

Thẩm Thừa Diệu cũng muốn đi theo học phân biệt gỗ như thế nào.

Hiểu Nhi cũng mặc kệ bọn họ, nhìn nhiều cũng tốt, năng lực phân biệt gỗ là phải tích lũy từng chút một, một lần ăn không béo được, xem nhiều, thấy nhiều, tiếp xúc nhiều, tự nhiên sẽ phân biệt được.

“Cha, cữu cữu, con về cửa hàng trước đây, con đi tặng quà mừng năm mới cho Phúc bá.”

Thẩm Thừa Diệu đồng ý, trị an trong huyện rất tốt, hơn nữa Hiểu Nhi cũng quen đường, con gái mình nhanh nhẹn hơn so với mình, thân thể cũng tốt, hắn rất yên tâm.

Sau khi Hiểu Nhi rời đi, đã đặt trước một chiếc xe bò, để ba mươi phút sau hắn chờ ở giao lộ, bản thân lại tìm chỗ không người, lấy ra một đống lớn thức ăn trong không gian ra, sau đó chờ phu xe ở giao lộ đến đây kéo đống đồ này đi.

Xe bò rất nhanh đã đến, Hiểu Nhi để phu xe giúp nàng chuyển đồ lên xe bò.

“Tiểu cô nương, cha mẹ ngươi đâu, tại sao lại để một mình ngươi chuyển nhiều đồ như vậy.” Phu xe là người nói nhiều, thấy Hiểu Nhi nhỏ như vậy đã tự mình tới kéo đồ, liền tò mò hỏi.

“Cha mẹ cũng đang chuyển đồ, những thứ này đều là bọn họ chuyển đến đây, ta chủ động nói muốn đi thuê xe bò kéo qua, dù sao cũng chỉ cách một con phố, ta biết đường.”

“Tiểu cô nương, thật ngoan, nhỏ như vậy đã biết giúp cha mẹ làm việc, so với mấy tiểu tử thúi nhà ta còn hiểu chuyện nhiều.” Đại thúc xe bò nghe xong liền khen ngợi, cũng nhanh tay chuyển đồ lên xe bò.

Hiểu Nhi bảo hắn đi cửa hàng đồ chơi trước, ăn tết, nàng cũng là non nửa chủ của cửa hàng nên đến phát cho công nhân chút phúc lợi. Nàng đưa cho Phúc bá và tiểu nhị cửa hàng đồ chơi chuẩn bị quà mừng năm mới, sau đó lại đưa cho Đồng quản sự và nhóm công nhân xưởng thủy tinh nhờ phúc bá giúp đỡ cho người tặng qua đó, dù sao nhà mình không có xe ngựa, xưởng thủy tinh lại cách xa.

Đồ cho bọn tiểu nhị không nhiều lắm, một cân mứt hoa quả và quả khô, hai cân thịt khô. Mà tặng Phúc bá và Đồng quản sự thêm một vò rượu nho và dấm táo, một rổ táo tươi.

Trở lại cửa hàng đồ gỗ, Thạch Đại Lâm thấy Hiểu Nhi mua một xe bò đồ vật, nhanh chân lại đây hỗ trợ chuyển đồ. Bệnh quáng gà của hắn đã khá hơn nhiều, hắn rất là cảm kích Hiểu Nhi. Nếu không phải tiểu thư trợ giúp thì bây giờ nhà hắn vởi vì chữa bệnh cho hắn mà chỗ che mưa nắng cũng không có!

Chuyển đồ xuống xong, Hiểu Nhi thanh toán mười văn tiền xe, phu xe vui mừng mà đi.

Hiểu Nhi bảo tiểu nhị cửa hàng tới nhận phần quà năm mới của mình, giống với phần quà của tiểu nhị cửa hàng đồ chơi. Mấy thứ này, tuy chỉ là một ít thức ăn, nhưng đối với những tiểu nhị này mà nói đã là quà mừng năm mới rất dày, rất nhiều chủ nhân đều chỉ cho một cân thịt, hoặc là một thước vải lẻ là xong. Hiểu Nhi còn cho Thạch Đại Lâm thêm một túi củ cải đỏ.

Hiểu Nhi cũng cho cữu cữu nhà mình một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì, hai bình rượu nho, hai bình dấm táo, còn có mười cân thịt khô, mười cân quả khô và mứt hoa quả. Một sọt táo, một sọt lê, một sọt bưởi, còn có một bao lá trà. Còn có cả sơn hào hải vị mà Thượng Quan Huyền Dật và Địch Triệu Duy đưa tới. Mấy thứ này buổi sáng mang qua đây cùng.

“Hôm nay là năm cũ, buổi chiều mọi người có thể về nhà ăn tết, sau đó mồng năm bắt đầu làm việc. Nếu có ai gần nhà, muốn ở lại cửa hàng làm việc cũng có thể, tiền công gấp ba, sáu mươi văn mỗi ngày.” Nghe xong, mấy tiểu nhị đều muốn ở lại làm thêm mấy ngày, làm một ngày tương đương với làm được ba ngày bạc, thiên hạ làm gì có chỗ nào tốt như vậy!

Thạch Đại Lâm nghe xong trong lòng càng vui vẻ! Năm mới năm nào cũng có, cũng đều như nhau, có thể kiếm thêm chút bạc mới là chính sự!

“Tiểu thư, nếu mồng hai năm mới bắt đầu tới làm việc cũng gấp ba tiền công hả?”

“Đúng vậy, ngày nghỉ mà vẫn làm việc đều gấp ba tiền công!”

“Chủ nhân tiểu thư thật tốt!”

Hiểu Nhi cười nói chuyện với bọn họ một lúc rồi ra chợ phiên nhìn xem có thứ gì mua, thuận tiện ăn một bữa cơm. Phải mua chút hàng về ăn tết!

Bởi vì chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết nên mấy ngày nay trong huyện đều có phiên chợ! Trong thôn rất nhiều người thu hoạch từ ruộng đồng, lên núi bắt được con mồi hoặc là động vật mình nuôi được ra bán. Hiểu Nhi chọn mua cũng không ít đồ!

Chờ thời gian trôi qua, ba canh giờ sau, Hiểu Nhi mới trở lại chỗ của tân cách tiên sinh, lúc này trong ly thủy tinh trừ hai cái ly không xuất hiện ánh sáng xanh, cái ly khác đều xuất hiện ánh sáng màu xanh huỳnh quang, rất đẹp và mộng ảo!

“Tân cách tiên sinh bây giờ ngươi tin chưa!”

“Tin! Ta chưa bao giờ biết gỗ còn có thể nghiệm như vậy!” Hắn nghiên cứu gỗ đã hơn ba mươi năm, từ năm tuổi bắt đầu đi theo phụ thân học tập, cảm thấy bản thân đã rất có kinh nghiệm rồi! Hôm nay là lần đầu tiên biết diệp tử đàn ngâm lâu trong nước sẽ xuất hiện ánh sáng màu xanh! Lần này đến Mẫn Trạch quốc quả là đáng giá! Mặc dù bán chỉ được nửa giá đống gỗ này nhưng hắn cũng cao hứng!

“Ta bây giờ cũng mới biết được.” Lưu Mẫn Hồng nhìn ánh sáng xanh rực rỡ kia không nháy mắt!

Nàng đã đi tiền trang đổi ngân phiếu năm trăm lượng thành năm mươi lượng vàng. Sau khi trả bạc xong, Hiểu Nhi lại tặng một túi thức ăn cho hắn, mà bên trong có một viên ngọc trai rất lớn, thế nào cũng phải đáng giá mấy trăm lượng!

Hiểu Nhi biết vượt biển đến đây để bán gỗ cũng rất khó khăn.

“Tân cách tiên sinh, hy vọng lần sau có gỗ tốt lại bán cho chúng ta!”

“Được, nhưng phải một năm sau mới có.”

Tân cách tiên sinh muốn mua bộ ly thủy tinh và kính lúp của Hiểu Nhi! Hiểu Nhi tặng bộ ly thủy tinh cho hắn, nhưng kính lúp thì thu một trăm lượng!

Sau khi kính lúp làm ra, Địch Triệu Duy liền nói thứ này không thể bán rẻ được! Ít nhất phải một trăm lượng một cái! Ba trăm lượng một cái cũng được! Thứ này ở nước ngoài chắc chắn người nước ngoài sẽ mua! Hắn muốn nhanh chóng kiếm lại mười vạn lượng mua phương pháp chế tạo thủy tinh kia!

Hiện tại nàng chỉ thu một trăm lượng đúng là rất rẻ.

Bình Luận (0)
Comment