Chương 97: Cơm tất niên không thoải mái
Đêm giao thừa, cả nhà đều mặc quần áo mới rồi chuẩn bị qua nhà cũ ăn cơm.
Lưu thị mặc váy lụa màu tím, bên hông dùng gấm màu hồng nhạt buộc lại thành một cái nơ con bướm thanh nhã. Góc váy được đính một vòng hoa hồng màu tím, tay áo được làm phồng như đèn lồng, trên đầu búi tóc nhẹ nhàng, cài một chiếc thoa chạm hình con bướm bên trên nạm đá quý màu tím, lại khoác thêm một cái áo lông hồ ly màu trắng bên trong, áo choàng gấm có mũ thêu hoa màu hồng nhạt, cả người trẻ trung xinh đẹp.
Dưới sự điều hòa của các đồ vật trong không gian, Lưu thị dần dần xảy ra biến hóa, làn da trắng hồng, tóc đen nhánh, môi hồng răng trắng, mặt mày như hoa, so với nàng khi thiếu nữ mười sáu tuổi còn xinh đẹp động lòng người hơn nhiều.
Thẩm Thừa Diệu mặc áo dài gấm màu tím lam, thắt chiếc đai lưng cùng màu, quay đầu lại nhìn thê tử đã thay đồ xong, không khỏi ngây người, thê tử mình càng ngày càng xinh đẹp, hắn không nỡ nhìn sang hướng khác.
Lưu thị thấy Thẩm Thừa Diệu nhìn mình mặt dại ra, “Sao vậy? Trông không đẹp à?”
Thẩm Thừa Diệu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bụng khó chịu, “Không có, rất đẹp, ta đi xem bọn nhỏ đã xong chưa, đừng để cha mẹ chờ lâu.” Nói xong liền chạy trối chết.
Lưu thị nhìn lại bản thân trong gương sát đất, cảm thấy mọi thứ đều ổn, váy áo mà con gái mình thiết kế rất đẹp, mặc vào bản thân mình cũng trẻ lại không ít.
Lưu thị ôm tiểu muội đi vào nhà chính, cả nhà đều đang đợi nàng, mấy huynh muội Hiểu Nhi thấy nàng đều sôi nổi khen ngợi.
“Mẫu thân thật xinh đẹp!”
“Mẫu thân thật đẹp.”
……
Hiểu Nhi và Vận Nhi đều ăn mặc rất đẹp, mặc y phục giống nhau, nhưng áo choàng khác nhau, mà Vận Nhi thấp và gầy hơn một chút.
Thẩm Thừa Diệu nhìn vợ con đùa giỡn với nhau vui vẻ, cảm thấy rất mãn nguyện. Đây là lần đầu tiên mà năm mới bọn họ được mặc đồ mới, chính hắn cũng thế. Hóa ra năm mới được mặc đồ mới là cảm giác này, cảm giác như thế hạnh phúc, rất mãn nguyện.
Cả gia đình tay xách quà mừng năm mới cho Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị, cùng nhau đi vào trong thôn, trên đường gặp được không ít thôn dân và trẻ con, đều hâm mộ nhìn về phía bọn họ chào hỏi, lại thấy trên tay bọn họ ôm vải vóc, tay cầm rổ trái cây, hàng khô, v.v. thức ăn, đều cảm thán Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị có phúc khí, sinh được đứa con trai giỏi giang như vậy, sơn hào hải vị cũng có!
Mấy đứa trẻ thấy mấy huynh muội ăn mặc xinh đẹp như vậy, chạy về nhà xin cha mẹ mình cho hắn mặc đồ mới.
Cả gia đình đi vào trong viện, phát hiện phòng bếp vẫn lạnh tanh như cũ, mà lúc này nhà nhà đều đã truyền ra tiếng gọi con cái về nhà ăn cơm.
Cơm tất niên bình thường đều ăn rất sớm, buổi tối thức đêm còn ăn sủi cảo.
Đây là chờ nhà mình tới nấu cơm à? Hiểu Nhi nghĩ thầm.
Cả gia đình đi vào thượng phòng, Thẩm lão gia tử, Thẩm Trang thị, Thẩm Ngọc Châu và đại phòng đều ngồi trên giường đất.
Bọn họ chào hỏi qua rồi để quà mừng năm mới ở trên bàn, sau đó quay về chỗ bình thường hay ngồi.
Thẩm Trang thị nhìn cả nhà đều có đồ mới, ánh mắt thâm thúy.
Nhị phòng lúc này cũng đến, tứ phòng cũng đi theo vào. Hai nhà đều mặc quần áo mới. Thẩm Trang thị thấy, trong mắt lửa giận bừng bừng.
Thẩm Thừa Tông ngồi xuống liền hỏi, “Nương, không phải nói cùng nhau ăn cơm tất niên sao? Có thể ăn cơm chưa?”
Lời này chính là cơ hội cho Thẩm Trang thị phát tác, nàng đã nhịn cả ngày. Vừa rồi nhìn Thẩm Thừa Diệu mang quà mừng năm mới đến, sắc mặt mới tốt hơn chút, bây giờ vừa nghe lời này, mặt lại kéo xuống, “Sao nào, còn muốn ta già như vậy rồi còn phải hầu hạ các ngươi? Các ngươi lại đây ăn cơm, gạo cũng không muốn lấy ra, việc cũng không làm, đến là chờ ăn sao?”
“Cái gì, bây giờ cơm cũng chưa làm! Lúc này nhà ai cũng bắt đầu ăn cơm mà!” Thẩm Thừa Tông bất mãn. Không làm cơm, gọi hắn tới ăn cái gì!
“Đều ở chung một cái sân, cơm làm không, chẳng lẽ các ngươi không biết, các ngươi ai nấy đều trốn ở trong phòng, trang điểm lộng lẫy, đây là muốn đi bán tiếng cười hay là muốn câu dẫn ai.”
Nghe xong, sắc mặt Lưu thị, Lý thị, Lư thị đều khó coi, lời này cũng quá khó nghe đi.
“Nương, cũng tại con không tốt, hôm nay ở cửa hàng làm sổ sách của năm, mất nhiều thời gian, nghĩ dù sao trong nhà huynh đệ đông, quanh năm suốt tháng bữa cơm này cũng không thể để cha mẹ bị đói, không ngờ…… Muộn như vậy, các đệ muội mới lại đây, con cho rằng các nàng đã làm ở nhà xong rồi mang qua đây, không ngờ…… Là con sai, không suy nghĩ thấu đáo, nương, bây giờ con đi làm ngay đây, nương đừng bực bội, tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể tất cả mọi người lại đau lòng……” Nói xong Lam thị liền giả vờ xuống giường đất đi nấu cơm.
Hiểu Nhi kéo Lưu thị đang muốn đứng lên, lúc này mà đứng lên chẳng phải sẽ là bia đỡ đạn sao, dù sao cũng không phải chỉ có nhà mình không qua đây sớm một chút nấu cơm, lẽ ra đều đã phân gia, Thẩm lão gia tử đi theo đại phòng, hắn bảo những đứa con khác qua đây ăn cơm, Lam thị nên về sớm một chút chuẩn bị đồ ăn, dù sao Lưu thị qua đây sớm một chút hỗ trợ là có lòng, không rảnh lại đây hỗ trợ cũng là chẳng sao!
Lam thị luôn đẩy trách nhiệm của mình cho người khác, người khác không làm là người ta sai, tính tình như vậy đều là Lưu thị và Lư thị dễ tính mà ra, nhưng tính tình như vậy cần phải sửa! Đều đã phân gia, huống chi bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ, nàng mới không cần Lưu thị lại quản chuyện này, phải làm thì làm, không làm, bọn họ cũng có thể về nhà ăn, càng tự do, ở đây ăn nàng còn lo lắng cơm tất niên ăn không đủ no đây!
Lư thị thấy Lưu thị không nhúc nhích, nàng cũng ngồi im, Lý thị căn bản không muốn động.
Lam thị thấy mấy chị em dâu mông dính chặt vào ghế, trong lòng càng bất mãn, năm trước về đến nhà, rửa tay sạch sẽ là có thể ăn cơm, năm nay muốn một mình nàng làm cơm cho nhiều người ăn như vậy, nằm mơ! Đầu tiên nàng gây khó dễ cho Lưu thị từ trước đến nay đều dễ nói chuyện, “Cũng chẳng trách, các đệ muội đều mặc đồ mới, đây là không muốn làm dơ quần áo, đáng thương ta một năm bận rộn, kiếm bạc không đủ bồi thường, năm nay càng không dám làm một bộ quần áo mới cho Văn Nhi, quần áo hôm nay Văn Nhi mặc là làm từ mấy tháng trước, đã mặc hai lần. Ta muốn cũng không dám nghĩ. Tam đệ muội, một bộ quần áo kia của ngươi chắc là không có mấy chục lượng làm không được đi? Chẳng may làm dơ, làm rách, chẳng phải đau lòng chết đi được sao.”
Lam thị nhìn bộ quần áo kia của Lưu thị, trong lòng vừa hâm mộ lại ghen ghét, hận không thể bước đến xé rách! Nàng làm con gái của tú tài, con dâu cả Thẩm gia, nàng sinh con trai gánh vác trọng trách làm rạng danh tổ tông Thẩm gia, mà nàng lại có thể bị một phụ nữ nông thôn chèn ép, trong lòng chua xót khó chịu không tưởng tượng được.
“Ông nội, bà nội, nếu không hai người qua nhà cháu sống đi, chúng cháu chắc chắn sẽ không để hai người muộn như vậy còn chưa có cơm ăn. Mẹ cháu nói qua đây hỗ trợ nấu cơm, là cháu ngăn cản, nghĩ đại bá nương hiếu thuận hai người rất nhiều, nếu ông nội gọi nhà cháu qua ăn cơm tất niên, đại bá nương nhất định sẽ sắp xếp tốt, nào ngờ……” Hiểu Nhi học Lam thị nói một câu bỏ dở giữa chừng.
Lam thị nghe xong mặt đen lại, đây là nói nàng không làm cơm là bất hiếu, cha mẹ lại không phải chỉ có một mình đại phòng, vì sao một mình nàng phải làm hết mọi việc!
“Năm nay là năm thứ nhất phân gia, chúng ta định nhìn xem đại tẩu đối xử với cha và nương chăm sóc có đầy đủ hay không, dù sao năm trước không phân gia, đại tẩu không về nhà chuẩn bị đồ ăn cũng không sao, còn có ta và nhị tẩu, tứ tẩu. Nhưng hiện tại đã phân gia, không ngờ……” Lưu thị cũng học theo nói như vậy, cơn tức giận của nàng với Lam thị còn chưa hết đâu!
“Đại tẩu, đêm giao thừa này cơm ngươi cũng không trở về nhà chuẩn bị, cha mẹ vẫn đang sống cùng các ngươi, ngày thường ta đều giúp ngươi làm cơm rất nhiều, một bữa cơm quan trọng như vậy, nếu ta là ngươi, tối hôm qua đã về nhà để chuẩn bị.” Lý thị ở đây, lâu lâu bị Thẩm Trang thị gọi đi nấu cơm, toàn thân đã đầy bất mãn.
“Được rồi, có sức lực ở đây nói nhiều như vậy, còn không nhanh đi nấu cơm! Bữa cơm này có muốn ăn hay không!” Thẩm lão gia tử nghe xong cũng nổi giận, những người này cùng nhau chống đối đại phòng, đây không phải là bất mãn ngày thường phải chăm sóc hai người già bọn họ à!