Chương 98: Sập xuống
Thẩm Trang thị không muốn bọn họ tới ăn không trả tiền, “Qua đây ăn cơm, gạo cũng không mang, đồ ăn cũng không mang, ăn cái gì! Ai về nhà nấy ăn là được.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đừng quản nương ngươi, được rồi, mấy đứa các ngươi nhanh tay đi giết gà giết vịt, chuẩn bị cơm chiều!” Thẩm lão gia tử trừng mắt nhìn Thẩm Trang thị!
Thẩm Thừa Diệu biết rõ tính cách nương mình, hắn cũng không muốn vì chút thức ăn mà làm cho bữa cơm tất niên trở nên khó chịu, “Cha, con về nhà lấy chút thịt qua đây, gà vịt nhà con đã giết xong.”
Thẩm lão gia tử nhìn sắc trời, liền gật đầu đồng ý, bây giờ mà giết cũng muộn!
Kết quả bữa cơm tất niên này gà vịt thịt cá đều là Thẩm Thừa Diệu lấy qua đây, nhưng nhà hắn cũng chỉ ăn được một hai miếng thịt đã bị cướp hết, cả gia đình đều bị đói.
Thẩm Cảnh Chí mới được thả ra không lâu, thấy thịt càng hận không thể coi chân như tay để cướp thịt! Nhưng hắn thấy Hiểu Nhi liếc hắn một cái, liền nhanh chân né tránh, giống như chuột thấy mèo vậy!
Ăn cơm xong, cả gia đình về đến nhà, Lưu thị, Hiểu Nhi và Vận Nhi đều lập tức đến phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn ra đây, đã lâu lắm rồi không bị đói bụng, hôm nay bị đói một bữa hóa ra lại khó chịu như thế! Trước kia bữa nào cũng không được ăn no nhưng cũng không khó chịu như bây giờ!
Đêm giao thừa, thức đêm, đây là phong tục tập quán lưu truyền từ xưa tới nay.
Cả gia đình vây quanh một cái bàn vừa làm vằn thắn vừa nói chuyện phiếm, trong phòng giường đất đã được thiêu ấm áp, nói chuyện sắp xếp công việc đầu xuân, tràn ngập hy vọng về tương lai, hạnh phúc không ngừng.
Hiểu Nhi nhớ đến tiểu muội chưa được đặt tên, liền nói: “Cha, nương cũng nên đặt tên cho tiểu muội, không thể cứ gọi là tiểu muội tiểu muội như vậy đi!”
“Là nên đặt cái tên, mấy đứa cũng giúp cha nghĩ đi, xem đặt tên thì hay!”
“Hay gọi là Phúc Nhi đi.” Vận Nhi cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc.
“Đại đường ca nhà ông cả gọi là Thẩm Cảnh Phúc, mọi người đều gọi hắn là Phúc Nhi.”
“Ta quên mất Phúc Nhi ca ca! May mắn hắn không ở đây. Nếu không có lẽ sẽ không cho ta đường ăn.” Vận Nhi nghịch ngợm mà thè lưỡi, mấy ngày nay nàng dần dần khôi phục dáng vẻ của một đứa trẻ, ngây thơ, hoạt bát, dù sao nàng cũng chỉ là đứa trẻ.
“Chỉ thích ăn đường, không sợ về sau răng rụng hết à.” Lưu thị giả vờ tức giận nói.
“Tỷ tỷ mua cho con.”
“Muội bán đứng, lần sau tỷ không mua!” Hiểu Nhi cũng giả vờ nổi giận.
“Không sợ, hôm nào cha mua cho con!”
“Ngươi chỉ chiều con thôi!” Lưu thị trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Diệu!
“Cha, con nghĩ nên đặt tiểu muội tên là gì rồi! Gọi là Hi Nhi được không, con cảm thấy cuộc sống bây giờ rất có hi vọng, tràn ngập hy vọng.” Cảnh Hạo suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng.
“Hi Nhi? Rất dễ nghe, vậy gọi là Hi Nhi đi!”
Lưu thị cũng cảm thấy tốt, không lâu sau khi Hi Nhi ra đời bọn họ liền phân gia, cuộc sống bây giờ không phải là tràn ngập hy vọng sao?
Bên ngoài không trung bông tuyết bay đầy trời, rất nhanh khắp nơi một mảnh trắng xoá, một đêm này tuyết rơi rất dày, rất lớn, thời gian rất dài.
Giờ Tý qua đi, từng người đều trở về phòng ngủ, nửa đêm về sáng khi hừng đông, trong thôn truyền đến vài tiếng khóc la như quỷ khóc sói gào, Hiểu Nhi ở trong ổ chăn ấm áp nhíu mày, xảy ra chuyện gì vậy.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đều rời giường đi xem.
“Có lẽ là tuyết quá lớn sập nhà?” Lưu thị suy đoán, tối hôm qua tuyết rơi cũng quá lớn đi.
“Ta trở về nhà cũ nhìn xem.” Thẩm Thừa Diệu không yên tâm cha mẹ mình.
“Ta và ngươi cùng đi đi!” Lưu thị đắp chăn cho Hi Nhi, cũng rời giường. Bây giờ Hi Nhi đã có thể ngủ một giấc đến trời sáng.
Hai người về nhà cũ, đại phòng ở đông sương phòng quả nhiên sập xuống một bên. Lam thị ở một bên lau nước mắt, vừa nãy đúng là dọa chết nàng, bọn họ thiếu chút nữa đã bị đè chết, may mắn sập xuống lại là đầu khác.
“Lão nhị lão tứ không phải người mà, tối hôm qua quét tuyết cũng không thuận tay quét giúp chúng ta.”
“Đại ca cũng ở nhà, việc của mình cũng phải nhờ người khác tới làm à! Tiệm tạp hóa kia ngươi cũng cho ta tới làm chưởng quầy đi là được!” Thẩm Thừa Tông nghe xong bất mãn! Cái gì mà không phải người!
“Đại bá tối hôm qua chính ngươi nói chờ tuyết dày thêm chút mới quét, lại nói tối hôm qua tuyết ở thượng phòng đều là cha đứa nhỏ quét!” Như vậy không phải người thì ngươi được coi là cái gì! Lư thị cảm thấy đại phòng đúng là lười như rắn ngủ đông vậy!
Tối hôm qua Thẩm Thừa Tổ quét tuyết trên nóc nhà, hắn gọi Thẩm Thừa Tông và Thẩm Thừa Quang cùng nhau quét. Thẩm Thừa Tông có ra quét nóc nhà nhà mình rồi trở về ngủ.
Thẩm Thừa Quang sợ lạnh, chỉ nói “Chờ tuyết dày thêm chút mới quét, như vậy sáng mai đỡ phải quét lại một lần nữa!”
Hắn đã bao giờ phải làm qua những việc như này, cảm thấy tuyết rơi như vậy có chút xíu nào có thể làm sập nhà ở, liền không quét.
Thẩm Thừa Tông quét nóc nhà nhà mình, Thẩm Thừa Tổ quét nhà mình và lão gia tử, cũng cảm thấy lạnh đến chịu không nổi liền không quét, dù sao Thẩm Thừa Quang cũng nói chờ tuyết dày thêm chút mới quét. Hắn liền về nhà không quan tâm nữa.
Thẩm lão gia tử thấy cả gia đình con trai lớn đều không sao thì thả lỏng. Sau đó lại đau lòng nhìn căn nhà bị sập kia, con trai lớn của mình cũng lười, dù sao hắn đúng là không biết làm việc nặng này, tay hắn dùng để viết chữ, nào biết làm những việc này! Lão nhị và lão tứ một chút việc như vậy cũng không làm giúp, đúng là phân gia chỉ biết đến chính mình, về sau Cảnh Văn làm quan, xem bọn họ hối hận như thế nào!
“Cha, phòng ở đã sập, chúng con ở đâu được?”
“Cứ ở tây sương phòng nhà chúng ta trước đi, đồ ở trong phòng vẫn còn.” Thẩm Thừa Diệu chủ động mở miệng.
“Đúng vậy, ở tây sương phòng trước đi, ngày mai tìm người tới sửa lại phòng ở, sửa xong lại dọn về là được.”
Lam thị muốn vào nhà mới của bọn họ ở, nàng rất muốn cảm nhận mọi thứ trong nhà mới của lão tam, nhưng thấy hai người đều nói như vậy, cũng không dám mở miệng.
Sắp xếp xong nhà ở cho đại phòng, Thẩm Thừa Diệu định đến các nhà khác trong thôn nhìn xem có cần hỗ trợ hay không.
Thẩm lão gia tử gật đầu, đây là nên làm, người trong thôn ít nhiều đều có quan hệ thân thích, nên đi hỗ trợ cho nhau.
Gian cỏ tranh của Hứa Văn Tuệ cũng đổ, lúc ấy nàng đang làm linh kiện đồ chơi nghe thấy nóc nhà có động tĩnh. Lập tức chạy ra.
Hứa Văn Tuệ nhìn phòng ở bị sập, đôi mắt hồng hồng, cuối cùng nàng không còn có cả mảnh ngói để che đầu nữa rồi. Số phận nàng tại sao lại khổ như vậy chứ!
Lưu thị nghĩ đến nàng, liền lại đây nhìn xem, quả nhiên là đổ, thấy nàng ngây ngốc cầm một túi linh kiện đồ chơi, nhìn phòng ở bị sập, đến bên cạnh nàng, thấy nàng không bị thương thì yên tâm, “Văn Tuệ, nhà ngươi cũng đổ, ngươi tới nhà ta ở trước đi, chờ ngày mai ta bảo cha bọn nhỏ giúp ngươi sửa xong ngươi lại dọn về là được.”
“Thật ngại quá, quá quấy rầy các ngươi rồi.” Hứa Văn Tuệ lau nước mắt.
“Không sao, bây giờ nhà ta phòng trống cũng nhiều, ở tạm mấy hôm đi.”
“Bây giờ ngươi có việc này rồi, về sau cuộc sống sẽ từ từ tốt lên thôi.” Lưu thị chỉ vào cái túi trên tay nàng an ủi.
Hứa Văn Tuệ nhìn trong túi tay gật đầu, Lưu thị kéo nàng về nhà mình.
Thẩm Thừa Diệu ở một nhà khác người nơi đó hỗ trợ đem một ít bị thương người đưa đi La đại phu gia. Lộng tới trời đã sáng mới về nhà.
Ngày thứ hai Lam thị biết Hứa Văn Tuệ vào ở nhà mới của lão tam mà nàng ngày đêm mong nhớ, trong lòng tức giận, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Trang thị nói vài câu, lời trong lời ngoài ám chỉ Thẩm Thừa Diệu giúp đỡ người ngoài, để người ngoài ở nhà mới cũng không quan tâm đại ca mình, cánh tay trỏ ra bên ngoài.
“Tây sương phòng kia giường đất cũng chưa đốt, Văn Nhi lạnh cóng thì làm sao bây giờ, sang năm còn thi tú tài sao được, hơn nữa lại là người thanh danh không tốt vào trong nhà ở, cũng sẽ ảnh hưởng thanh danh của đứa nhỏ của gia đình, dù sao trong nhà có ba đứa con gái cũng tới tuổi xuất giá. Như vậy về sau ai dám lấy Ngọc Châu!” Lam thị bày ra dáng vẻ lo lắng không nguôi.
“Lưu thị cái đồ phụ nữ độc ác, ta biết ngay nàng ta lòng dạ đen tối, muốn hại chết người Thẩm gia chúng ta! …… Không được ta phải đi đuổi đồ sao chổi kia đi!” Thẩm Trang thị ì ạch mà đi ra ngoài.