Chương 99: Thẩm Bảo Nhi hối hận
Thẩm lão gia tử đúng lúc từ bên ngoài đi vào, nam nhân trong thôn đều đi giúp đỡ nhà nào có phòng ở bị sập sửa nhà, tối hôm qua hắn thức cả đêm, chịu không nổi, Thẩm Thừa Diệu thấy vậy để hắn về nhà ngủ một giấc. Đông sương phòng sập không nghiêm trọng lắm, trời chưa sáng Thẩm Thừa Diệu, Thẩm Thừa Tổ, còn có Hữu Phúc và Đại Thạch liền hợp lực sửa xong phần nhà bị sập! Những viên ngói vỡ vụn, Thẩm Thừa Diệu lấy ngói nhà mình xây còn thừa thay thế. Hắn thấy Thẩm Trang thị tức giận vội vã đi ra ngoài, vội ngăn lại “Làm sao vậy, nổi giận đùng đùng đây là muốn đi đâu?”
“Vợ lão tam cái đồ đáng chết, cánh tay trỏ ra ngoài, đại ca mình không quan tâm, để cho bọn họ ở tây sương phòng thì thôi đi, trời rét như thế này, giường đất cũng không thiêu, chẳng may làm Văn Nhi lạnh cóng thì làm sao bây giờ? Như này thì cũng thôi đi, Lưu thị lại còn đưa đồ sao chổi về ở nhà con trai ta! Ta đi mắng hai cái đồ không biết xấu hổ kia, hỏi một chút Lưu thị có phải muốn làm mất mặt Thẩm gia chúng hay không, thuận tiện đi đuổi cái đồ sao chổi không biết xấu hổ kia đi!” Thẩm Trang thị đẩy cánh tay đang cản mình của Thẩm lão gia tử ra.
Thẩm lão gia tử nghe xong vội ngăn cản Thẩm Trang thị, Thẩm Trang thị này thật sự đến nhà lão tam gây chuyện lần trước chẳng phải bị chê cười hay sao.
Hôm nay là mồng một đầu năm, sáng sớm đã bị người ta tới cửa mắng, nếu là hắn cũng sẽ ghi hận người này cả năm. Trong khoảng thời gian này hắn thỉnh thoảng ở đầu thôn đợi lão tam trở về, nói một hai câu, kéo gần quan hệ lại chút, hắn mới đồng ý về nhà ăn cơm tất niên cùng, cơm tất niên hôm qua miễn cưỡng mà nói coi như mọi người đều vui vẻ, hắn không muốn Thẩm Trang thị lại đi gây chuyện! Hơn nữa, hôm nay ai nấy đều nhàn nhã ở nhà, Thẩm Trang thị vừa đi gây chuyện, người cả thôn đều sẽ ra xem náo nhiệt! Người cả thôn đều biết, Thẩm Trang thị đuổi một người không có nhà để về, không nơi nương tựa đi, thanh danh máu lạnh vô tình như vậy bọn họ chắc chắn phải nhận!
“Được rồi, ngươi vừa đi gây chuyện như vậy, người trong thôn đều biết ngươi đuổi nàng đi, không phải là mang tiếng người khắc nghiệt, vô tình! Ngươi động não mà nghĩ lại xem! Hơn nữa, bây giờ mọi người đều đang giúp nhà nào có phòng ở bị sập tu sửa lại, đêm nay sửa xong là có thể dọn đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!”
“Nhưng thanh danh của ả xấu như vậy ở nhà ta, ta lo lắng ảnh hưởng đến thanh danh của Ngọc Châu! Ai nói ta khắc nghiệt vô tình, vậy thì người đó đưa ả về nhà là được rồi, ta không cần thanh danh, nhà ta chứa không nổi đại Phật này!”
“Ngươi không cần, Văn Nhi còn cần, ngươi có còn muốn làm cáo mệnh phu nhân.”
Nghe xong, Thẩm Trang thị liền ủ rũ. Lam thị thầm hận trong lòng, như vậy rồi mà cũng không gây khó dễ được cho Lưu thị.
Thẩm Trang thị ở trong phòng ngây người một lát, lửa giận trong lòng vẫn không thể tiêu tan, nếu không được đến nhà lão tam gây chuyện, vậy đi tìm người nói chuyện đi. Nàng không tin trên đời này không có chỗ nói lí lẽ.
Thẩm Trang thị quyết định đi tìm Vương bà tử, Vương bà tử là người miệng rộng, nhất định sẽ đuổi được đồ sao chổi đến chết cũng không biết xấu hổ ăn vạ con trai nàng không đi làm cho cả thôn đều biết, đến lúc đó xem ả còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nữa!
Kết quả người trong thôn truyền ra chuyện mỗi người một kiểu, một đám người nói Hứa Văn Tuệ không chịu nổi tịch mịch, thấy Thẩm Thừa Diệu phú quý, muốn mượn cơ hội nhà ở đổ để trèo lên cây đại thụ này. Chuyện này cũng dẫn đến về sau có một số gia đình có hoàn cảnh khốn khó, tưởng đưa con gái mình cho Thẩm Thừa Diệu làm thiếp.
Một nhóm người khác nói Thẩm Thừa Diệu phú quý, cũng muốn học người trong thành tam thê tứ thiếp, đã sớm nhớ thương Hứa Văn Tuệ tuổi trẻ xinh đẹp, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, nếu không tại sao lại thuê nàng đi khai hoang, thậm chí lúc xây nhà còn thuê nàng nấu cơm! Chỉ sợ hai người đã sớm cặp với nhau, chỉ có Lưu thị còn đang ngây ngốc!
Việc này còn dẫn tới sau đó Hứa Văn Tuệ thắt cổ tự sát, lấy chết để chứng minh sự trong sạch.
Lam thị trở lại đông sương phòng, thấy Thẩm Bảo Nhi ngây ngốc ngồi ở trên giường đất không biết đang nghĩ chuyện gì.
“Bảo Nhi, làm sao vậy, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Nương, lúc trước con từ hôn với Minh công tử có phải đã sai hay không?” Trong khoảng thời gian này, Lam thị tìm hiểu chuyện của Thượng Quan công tử, phát hiện toàn bộ huyện thậm chí phủ thành đều không có gia đình nào phú quý họ là Thượng Quan, mà Thẩm Cảnh Chí sau khi trở về lại sợ hãi Thẩm Hiểu Nhi, cũng loáng thoáng làm nàng cảm nhận được một số chuyện, trực giác nói cho nàng Thượng Quan công tử không phải là người nàng có thể động vào. Mà Lê công tử lại khinh thường nhà mình, mẫu thân mình nhiều lần làm ơn một vài phu nhân đi tìm hiểu tìm hiểu chuyện này, những phu nhân đó đều nói mẫu thân Lê công tử đang tìm cho Lê công tử con gái có gia thế tốt ở đế đô.
Chẳng lẽ muốn đi làm thiếp sao? Nàng có chút không cam lòng! Làm thiếp đó không phải là cả đời cúi đầu trước mặt chính thất sao, nàng không cam lòng!
Mà cơ hội duy nhất có thể gả vào gia đình nhà quan mà nàng tự mình tranh thủ được lại bị chính mình huỷ hoại, nói thật, thấy Minh Trị Kiệt tặng quà mừng năm mới cho nhà thôn trưởng và Thẩm Ni Nhuế kia, bào ngư, vây cá, tổ yến, còn có mấy cuộn vải màu, một ít đồ dùng của người Tây Dương, nào là đồng hồ để bàn, hộp nhạc, còn có một cái gọi là dương cầm, đây đều là những thứ nàng rất ít được tiếp xúc đến thậm chí còn chưa nghe qua. Nàng đố kỵ, những thứ kia vốn nên là của nàng.
Minh Trị Kiệt tuy chỉ là con vợ lẽ, nhưng hắn có người ông ngoại giàu có, ông ngoại hắn ở phủ thành là một phú thương, gia đình chuyên trồng và bán các loại hoa quý hiếm, còn có một đội tàu ra nước ngoài buôn bán.
Có bạc, có năng lực, về sau con đường làm quan còn có thể kém sao? Hơn nữa con vợ cả của huyện thừa là người không nên thân. Gần đây nàng mới biết được, đây cũng là nguyên nhân làm nàng hối hận không thôi.
“Con gái của nhà ta lúc nào cũng tốt cả, ở bên một người con vợ lẽ của huyện thừa cũng là ủy khuất cho con, đừng nghĩ quá nhiều, mẫu thân sẽ vì con tìm một cửa hôn sự càng tốt. Tất nhiên sẽ không ủy khuất con gái bảo bối của mẹ.” Lam thị sờ đầu con gái mình, cảm thấy mỹ mãn mà nhìn đứa con gái xinh đẹp như hoa này. Đứa con gái này lớn lên có bảy phần giống mình, còn lại ba phần cũng kế thừa ưu điểm của Thẩm Thừa Quang.
Trong toàn bộ trong thôn có ai có thể so sánh được với con gái mình, ngay cả con gái kia của thôn trưởng cũng không bằng con gái mình. Lam thị nhớ tới hôm qua Lưu thị, nhớ tới hai tỷ muội ăn mặc phấn điêu ngọc trác, nhíu mày. Hừ, chẳng phải là dựa vào vài món quần áo rách nát kia sao!
Nhà lão tam làm thế nào mà đột nhiên giàu có lên? Chẳng lẽ vì nhặt được ngọc trai, bọn họ làm sao mà kết bạn được với Thượng Quan công tử, chẳng lẽ là bán những viên ngọc trai đó cho Thượng Quan công tử? Sau đó nàng lại nghĩ tới cửa hàng đồ chơi trong huyện kia ngày nào cũng bán hết sạch đồ, chẳng lẽ là vì những đồ chơi đó, Thượng Quan công tử mới nhìn nhà lão tam với con mắt khác? Xem ra đúng vậy, nếu ai giúp mình kiếm nhiều bạc như vậy, mình cũng sẽ nhìn họ với con mắt khác.
Nhà lão tam đúng là không phải người, có đồ tốt như vậy cũng chưa đưa cho tiệm tạp hóa bọn hắn bán, nếu nhà mình có thể bán những món đồ chơi đó, vậy thì phú quý ngập trời không phải là sắp tới với nhà mình sao! Đúng là nuôi một con sói trong nhà!
“Bảo Nhi, nếu không con cũng nghĩ làm một vài kiểu thú bông ra đây, chúng ta cũng làm ra rồi đặt ở cửa hàng bán?” Bây giờ trên đường cũng xuất hiện rất nhiều búp bê vải, đều là bắt chước cửa hàng đồ chơi mà làm, cũng có chút cải biến, bán được rất tốt, bởi vì giá cả rẻ hơn nhiều so với cửa hàng đồ chơi.
Con gái mình làm nhất định sẽ tốt hơn so với nha đầu Hiểu Nhi không có kiến thức kia, con gái mình từ nhỏ đã được đọc sách biết chữ, biết nhiều đồ như vậy, sao có thể kém hơn đứa nha đầu Hiểu Nhi thối kia nửa chữ cũng không biết!
Thẩm Bảo Nhi lại không muốn làm, cảm thấy như vậy sẽ hạ thấp thân phận mình, “Làm thú bông ra ngoài bán, chuyện này nếu truyền ra ngoài, con còn thể diện đi gặp bọn tỷ muội của con sao!”
“Cũng không phải để con tự mình động thủ làm, con vẽ ra đây, nương tìm người làm là được!” Lam thị cũng cảm thấy không ổn, nàng không phải con gái thương nhân, làm những việc này chẳng phải là làm rớt giá trị con người.
“Như vậy cũng không tồi.” Vẽ tranh là sở trường của mình, Thẩm Bảo Nhi nhớ tới tứ thẩm làm linh kiện thú bông, hoặc nàng có thể đào được chút gì đó từ những người khác, sau đó chiếm được tiên cơ cũng nên.
“Mẫu thân, chúng ta cùng nhau đến nhà tam thúc đi, bây giờ nhà tam thúc đã khác xưa. Chúng ta quan hệ tốt với hắn, thì sẽ luôn được lợi!” Thẩm Bảo Nhi nhớ tới tình hình ngày ấy Lê công tử và Minh Trị Kiệt ở nhà Thẩm Thừa Diệu. Vì sao những người như vậy chẳng phải là sẽ khinh thường người chân đất, đều qua lại với gia đình Thẩm Thừa Diệu, nàng nghĩ mãi không ra.
Thẩm Bảo Nhi suy từ bụng ta ra người, xuất thân của mình chân lấm tay bùn, cảm thấy mất mặt, ở trấn trên thì cho rằng mình cao sang hơn người ta, không ngờ, người thực sự có giáo dưỡng sẽ khinh thường người nịnh nọt, khinh nghèo thích giàu!