Chương 100: Bình thê
Thẩm Thừa Diệu chở vợ con, mang theo một xe lễ đi về phía Quế Thọ thôn, dọc đường đi gặp được rất nhiều người cũng xách bao lớn bao nhỏ về nhà mẹ đẻ.
Lưu thị trừ năm thứ nhất thành thân thì đầu năm thứ hai về nhà mẹ đẻ, nhiều năm như vậy đều là ra giêng mới về nhà mẹ đẻ, mấy năm gần đây, bởi vì mùa màng không tốt, về nhà mẹ đẻ thăm người thân một chút đồ cũng không có, muốn về thì tay không mà về. Ở nhà không phân gia, trên tay nàng một văn tiền cũng không có, trong thôn nhiều người như vậy nhìn, nàng cũng không muốn làm Thẩm Thừa Diệu mất mặt, làm mẫu thân mình không dám ngẩng đầu, nên không trở về. Dù có nghèo đến đâu, con dâu về nhà mẹ đẻ cũng chẳng bao giờ đi tay không.
Gia đình Hiểu Nhi vừa mới đến Quế Thọ thôn không lâu, thôn dân đi ngang qua thấy trên người Lưu thị lăng la tơ lụa, người trên xe bò ai nấy đều có quần áo mới đến chói mắt, còn có một xe bò đầy đồ, trong lòng ngưỡng mộ không ngừng.
Sớm đã có người đồn Lưu thị gả cho người phú quý, ở đầu thôn Liền Khê thôn xây một tòa nhà lớn, tòa nhà kia không có một ngàn mấy trăm lượng thì xây không nổi, rất nhiều người không tin, dù sao lúc thu hoạch vụ thu, khi Lưu thị về nhà mẹ đẻ vẫn xanh xao vàng vọt như vậy, quần áo trên người chằng chịt mụn vá, hơn nữa còn bị giặt đến bạc màu, vừa nhìn đã biết mặc rất nhiều năm.
Bây giờ xem ra là sự thật, nhìn xem Lưu thị lúc này, sắc mặt hồng nhuận, quần áo trên người, châu thoa trên đầu, vòng tay trên tay, tất cả đều thể hiện sự giàu có của nàng.
Nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.
Rất nhiều người đều chào hỏi gia đình bọn họ, có một số người nghe nói khi nhà bọn họ thuê người xây nhà, tiền công cho rất nhiều, thức ăn lại ngon, còn nói giỡn lần sau mà thuê làm công nhật, nhớ rõ gọi mình.
Nhìn Lưu thị đi về phía trong thôn, một ông lão cảm thán một câu, “Cho nên người a, không thể xem thường, chớ khinh thiếu niên nghèo, ngươi nhìn xem bây giờ người ta cũng hết khổ!”
Nàng và mẹ của Đàm thị rất quen thuộc, biết nhà Lưu thị mua một gian cửa hàng ở trong huyện, kết phường với Lưu Mẫn Hồng mở cửa hàng đồ gỗ, năm sau khai trương.
“Ta nói Phương lão thái, ngươi nếu biết người ta hết khổ, nói không chừng lại mặt sưng mày xỉa lên ấy!” Một phụ nhân cũng về nhà thăm người thân chua ngoa mà mở miệng.
“Người ta đúng là đã xây nhà lớn, khoảng thời gian trước mời cả gia đình Đàm thị đi uống rượu mừng, còn nữa, nhà hắn còn mua một gian cửa hàng ở trong huyện, cửa hàng mà Lưu Mẫn Hồng lúc trước làm công cho người ta, bây giờ chuẩn bị kết phường với Mẫn Hồng mở cửa hàng đồ gỗ kia kìa!”
“Thật hay giả vậy, tại sao chưa nghe nói bao giờ, cửa hàng trong huyện, ít nhất cũng phải mấy trăm lượng!”
“Ngươi biết Đàm Phương thị không, nàng chính miệng nói đấy.” Đàm Phương thị là mẹ của Đàm thị, là người nhiệt tình lương thiện, là một phụ nhân đảm đang lưu loát, chỉ là mồm miệng không kín đáo, có cái gì cũng giấu không được. Nhưng nàng cũng không phải người nói những việc không đâu, những gì nàng nói ra đều có thể tin. Người trong thôn đều biết tính cách này của nàng.
“Ôi chao, đây là sự thật, Đàm Phương thị bây giờ đang rất vui mừng đi, lúc ấy nhiều người như vậy muốn cưới Đàm thị, nàng lại gả con gái mình cho Lưu Mẫn Hồng – người ngay cả nhà ở cũng không có một cái, còn muốn để lại phòng trống cho con rể ở, hóa ra người ta đây là thật sự tinh mắt nha!”
“Chẳng trách bây giờ ta thấy Đàm Phương thị ngày nào cũng mặt mày hớn hở, hóa ra là như thế.” Người trong thôn hâm mộ một hồi.
Trong đám người, một bà lão nghe xong lời này không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt âm trầm khủng bố, Lưu Lâm thị, cái người bị nàng khi dễ hơn nửa đời người, sinh con trai mà số lại tốt như vậy, nghĩ đến con gái mình, con trai lớn thích đánh bạc, thua liền về nhà hỏi nàng để lấy, con trai nhỏ thích rượu, uống say liền đánh tức phụ, tức phụ của con trai nhỏ còn bỏ chồng chạy theo người khác. Con gái gả chồng, tuy trong nhà có chút sản nghiệp, nhưng háo sắc, luôn đi dạo thanh lâu. Làm con gái tức chết đi được. Nàng tuy là bình thê, nhưng Lưu Lâm thị vẫn luôn là người dưới mình ăn cơm của mình.
Một người bị nàng khi dễ hơn nửa đời người như vậy, vậy mà cuộc sống lại có thể bắt đầu tốt lên, nàng làm sao mà chịu được!
Lưu thị sau khi gả ra ngoài, liền không về thăm Nhị nương là mình đây và đại ca, tam ca nàng, như vậy sao được! Nàng phải đến đòi nàng ta quà mừng năm mới của mấy năm nay mới được!
Lưu Mã thị vỗ vỗ quần áo cũ của mình, đi về phía gian nhà rách nát kia.
“Lưu Lý thị, nha đầu thúi Mẫn Linh kia, các ngươi ra đây cho ta!” Lưu Mã thị hét lớn sau cánh cửa gỗ.
Lưu Lý thị và Lưu thị đã nhiều năm không nghe thấy tiếng gọi như vậy, hai người trong giây lát nghe thấy âm thanh, sợ hãi giấu ở đáy lòng nhiều năm đều hiện ra, sắc mặt biến đổi một chút.
Hiểu Nhi thấy hai người khác lạ, trong lòng kinh ngạc, là ai làm nương mình và bà ngoại sợ hãi như thế.
“Nương, người bên ngoài là ai vậy?”
“Chó điên, cắn loạn!”
Tính tình Đàm thị nhưng đanh đá hơn, nàng không sợ Lưu Mã thị, nói xong lập tức hét lên: “Cái con chó điên kia ở trước cửa nhà ta cắn loạn, không đi thì đừng trách hắt ta một chậu nước rửa chân qua đấy!”
“Lưu Lý thị, ngươi dạy con dâu như vậy đấy hả, nói thế nào ta cũng là nhị bà bà, nên có hiếu đều không có, nhìn xem giống cái gì? Nhanh ra đây mở cửa. Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Ta phi, cái gì mà nhị bà bà của ta, Bồ Tát phù hộ, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, công văn đoạn tuyệt kia mỗi tối trước khi ngủ ta đều phải xem một lần, đời này ta chỉ có một bà bà, ngươi cái đồ chó điên này đừng khắp nơi nhận con dâu linh tinh, con dâu ngươi đã cùng người khác cao chạy xa bay! Còn có ngươi không cần khách khí, cứ lại đây xem nào! Ta rất muốn nhìn xem ngươi dám làm cái gì!”
Lưu Mã thị thật đúng là không dám làm cái gì, mấy ca ca của Đàm thị đều không phải người dễ khi dễ.
“Lưu thị, nhiều năm như vậy ngươi chưa từng cho ta tặng quà mừng năm mới, đúng lúc, năm nay và những năm cũ đều đem quà mừng năm mới bổ sung đi?”
“Ta nói, vị đại thẩm bên ngoài kia, ngươi không có bệnh đi, có bệnh nhanh đến y quán bốc thuốc uống đi, trong phòng này không có con của ngươi, ngươi muốn quà mừng năm mới đến điên rồi sao? Đứa con gái của ngươi gả cho người có tiền làm tướng công chưa cho ngươi đưa quà mừng năm mới sao? Sao lại đến nhà ta ăn xin vậy.”
Hiểu Nhi tỏ vẻ rất muốn đồng ý với Đàm thị, mợ uy vũ! Nàng trước nay chưa biết sức chiến đấu của Đàm thị lại mạnh như thế!
Lưu Lý thị cũng lại phục hồi tinh thần, bây giờ đã khác so với trước đây, Lưu lão gia tử đã không còn nữa, bọn họ cũng đã đoạn tuyệt, bị đuổi ra ngoài, còn sợ nàng cái gì!
“Không cần phải xen vào làm gì, để nàng mắng chửi một mình đi, mắng xong nàng sẽ tự đi về.”
Lưu Mã thị ở bên ngoài mắng nửa ngày cũng không có ai để ý tới nàng, nàng oán hận mà dậm chân, chuẩn bị đi. Chờ khi Lưu thị về nhà, đến lúc đó chặn gia đình Lưu thị lại giữa đường.
Trong thôn có người thấy Lưu Mã thị chuẩn bị đi liền cười nói: “Lưu Mã thị, ngươi cũng không biết xấu hổ tới đòi Lưu thị lấy quà mừng năm mới? Ngươi là thấy người ta bắt đầu phú quý, trong lòng không cân bằng đi? Cũng không nhớ lúc trước mình để người ta một văn tiền đều không có mà bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ muốn lấy quà mừng năm mới, ta nếu là ngươi cũng không dám xuất hiện!”
“Chuyện của nhà ta, ngươi quan tâm làm gì, khi nào đến lượt ngươi tới xen miệng!” Nói xong lời này Lưu Mã thị liền rời đi.
“Ta phi, một người sa cơ thất thế, lôi kéo cái gì!”
Gia đình Hiểu Nhi ăn cơm xong liền về nhà, không ngờ nửa đường gặp được một đám người chặn đường, ai cũng cầm gậy gộc, bộ dáng hung thần ác sát.