Chương 101: Đánh
Thẩm Thừa Diệu dừng xe bò lại, hai tay dang ra, ý đồ bảo vệ vợ con, đây là bản năng khi con người khi gặp nguy hiểm, dang hai tay bảo vệ người quan trọng nhất với mình, thật ra trước mặt nhiều người như vậy, động tác này sẽ không có tác dụng gì.
“Nhiều người như vậy, không biết các ngươi có chuyện gì?”
“Ngươi có phải Thẩm Thừa Diệu hay không? Chúng ta là người sòng bạc Thắng Lợi, là tới lấy nợ cờ bạc.” Một người đứng ở giữ kia, một tay cầm cái túi tiền lắc lắc, một tay cầm một tờ giấy thổi thổi.
“Tại hạ tên là Thẩm Thừa Diệu, nhưng mà ta không có thiếu nợ cờ bạc các ngươi, các ngươi tìm lầm người.” Là người sòng bạc, không phải bọn cướp Thẩm Thừa Diệu liền yên tâm.
“Nàng có phải Lưu thị hay không?” Người nọ tay cầm túi tiền chỉ vào Lưu thị hỏi.
“Là, nhưng nhà của chúng ta không có ai đi đánh bài, sao có thể thiếu nợ cờ bạc.” Người sòng bạc đòi nợ tuy cũng sẽ ra tay đánh người, nhưng lại không đánh người vô tội.
“Nợ này là Lưu Mẫn Kiệt thiếu, năm trăm lượng, hắn nói Lưu thị là muội muội hắn, để cho ta tới đòi các ngươi lấy. Thức thời thì các ngươi nhanh lấy bạc ra đây, nếu không đừng trách gậy của chúng ta không có mắt!”
“Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ mấy năm trước.” Lưu thị nghe xong vội giải thích.
“Đều không phải từ một nương sinh! Thì là muội muội cái gì! Các ngươi mau đi tìm người nợ đi, nếu không các ngươi cũng đừng hối hận!” Hiểu Nhi lạnh lùng mà mở miệng.
Lưu Mã thị kia không chiếm được tiện nghi, liền đem nợ cờ bạc giá họa lại cho bọn họ, đáng tiếc phải có người có bản lĩnh làm bọn họ lấy ra bạc mới được!
“Hối hận, không lấy được bạc chúng ta mới hối hận, không lấy ra tới đúng không, lão thái bà kia nói, nếu các ngươi không lấy, vậy đánh đi, đánh cho các ngươi sợ, các ngươi sẽ lấy! Lão hắc lên! Đánh cho ta!”
Một người có làn da ngăm đen đổ mồ hôi đi lên, đánh loạn một hồi trước xe bò bọn họ đặt đồ.
Vận Nhi sợ tới mức hét to một tiếng, Lưu thị lập tức ôm nàng vào trong ngực, mọi người nhanh chân nhảy xuống xe bò.
“Đừng đánh, các ngươi để vợ con ta đi trước, ta sẽ đưa ngân phiếu cho các ngươi!” Thẩm Thừa Diệu vội ngăn cản hắn, sau đó lại quay đầu lại nói với Lưu thị: “Đi mau!”
“Đi? Không được, nhanh để lại ngân phiếu! Các huynh đệ mau đánh, đánh đến khi hắn lấy ra mới thôi!” Người nọ cầm túi tiền ra lệnh.
Những người đó bắt đầu vây quanh, thậm chí bắt đầu đánh vào người Thẩm Thừa Diệu.
“Các ngươi nếu dám đụng đến một sợi tóc vợ con ta, một văn tiền các ngươi cũng đừng nghĩ lấy được!” Còn đánh! Thẩm Thừa Diệu cũng tức giận, nhấc chân đá văng người tới gần hắn!
Hiểu Nhi thừa dịp một người không chú ý, cướp lấy cây gậy trong tay hắn một cái sau đó giơ tay lên trực tiếp đánh một gậy xuống làm người nọ hôn mê, tiếp theo lại cầm cây gậy bộ dáng không sợ chết, dũng cảm tiến lên! Thấy một người, đánh một cái, những người đó đều kêu rên mà ôm chân chật vật, che đầu!
Cảnh Duệ, Phương Văn Nhật và Cảnh Hạo đem Lưu thị và Vận Nhi vây quanh phía sau, khẩn trương mà vừa lui về phía sau, vừa nhìn xuống những người đó.
“Cẩn thận.” Hiểu Nhi cướp lấy hai cây gậy, liền ném cho Cảnh Duệ và Văn Nhật dùng.
“Hạo Nhi, giúp ta nhặt cục đá, phải to một chút!” Hiểu Nhi ném văng một cây gậy ném trúng đầu một người!
Nghe xong lời này, Lưu thị, Vận Nhi, Cảnh Hạo đều vội nhặt đá trên mặt đất, đường cổ đại mà, không có gì tốt, chỉ là cỏ nhiều và đá nhiều, hai bên đường chính là đá và cỏ khô! Hiểu Nhi dùng cục đá ném vào đầu người cách nàng khá xa, ném một cái là trúng!
Một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, ánh đao chợt lóe, trực tiếp chém đứt tay một người cầm cây gậy đánh vào người Hiểu Nhi!
“A!”
“Dừng tay!”
Màu đen thân ảnh chợt lóe, kiếm liền đặt trên cổ người nọ cầm túi tiền đang thảnh thơi mà lắc kia.
Người nọ lập tức sợ tới mức hai chân run như điện giật, hai tay giơ lên, túi tiền rơi xuống mặt đất, “Đại hiệp tha mạng!”
“Dừng tay! Đừng để ta nói lại lần thứ ba!”
“Dừng tay, mau dừng tay, không nghe đại hiệp nói sao?”
Những người khác đều dừng lại. Có một số người nhìn Hiểu Nhi đều hơi sợ hãi, tiểu cô nương này còn biết đánh hơn cả cha nàng, hơn nữa chỗ nàng đánh thật sự là quá đau!
Người mặc áo đen dùng kiếm cắm vào cánh tay dưới đất kia, giơ lên trước mặt người đứt tay, lại nhìn người đi đầu nói, “Oan có đầu, nợ có chủ, lần sau nhớ rõ đừng tìm nhầm người! Có một số người không phải là người các ngươi có thể chọc! Cầm lấy mang về đi!”
“Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân biết rồi, tuyệt đối không có lần sau!” Người kia ném túi tiền vội cúi đầu khom lưng đồng ý.
Người nọ run rẩy mà vươn một bàn tay còn lại, thân thể đau đến mức bị sợ hãi mà quên đi, hắn muốn lấy cánh tay về, người mặc áo đen trực tiếp dùng nội lực làm cánh tay kia rơi xuống đất.
“Đừng chém tay ta!” Hắn sợ tới mức theo bản năng muốn dùng một cái tay khác ôm cánh tay còn lại, mới phát hiện cái tay kia đã mất rồi!
“Cút đi!” Đoàn người vội vàng chạy tán loạn, đồng bọn ngất xỉu trên mặt đất cũng mặc kệ.
“Đa tạ đại hiệp ra tay cứu giúp.” Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ với người mặc áo đen.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Dứt lời, người mặc áo đen lại nhảy lên, trở lại đường ven núi, biến mất.
Hiểu Nhi nhìn phương hướng người mặc áo đen rời đi như đang sũy nghĩ gì đó. Người này vì sao lại giúp đỡ gia đình mình, hơn nữa người này sáng hôm nay bắt đầu âm thầm đi theo gia đình mình. Người này thân phận là gì? Mục đích là gì? Chẳng lẽ chuyện không gian bị phát hiện?
Thẩm Thừa Diệu xoay người lại, kéo Hiểu Nhi nhìn trên dưới trái phải, “Hiểu Nhi có bị thương hay không? Các ngươi đâu, có bị thương hay không?”
Hiểu Nhi lắc đầu, “Con không có việc gì, cha bả vai cha có đau hay không.”
“Chúng ta đều không có việc gì.” Lưu thị lắc đầu.
“Ta không có việc gì.” Mọi người cũng vội tỏ vẻ bản thân không sao.
Bả vai Thẩm Thừa Diệu bị đánh một chút, bây giờ cũng đau dữ dội, nhưng hắn vẫn lắc đầu, “Không sao, chúng ta về nhà đi.”
Hiểu Nhi cầm một viên thuốc đưa cho Thẩm Thừa Diệu, Thẩm Thừa Diệu ăn xong, nháy mắt liền không đau, hắn mới thật sự cảm thấy thuốc của sư phụ Hiểu Nhi thật thần kỳ!
Người sòng bạc trở lại sòng bạc, bẩm báo với ông chủ sòng bạc chuyện này, ông chủ sòng bạc gõ mặt bàn, “Phái người đi tra xem người kia có thân phận như nào!”
Đoàn người trừ bỏ sợ hãi chính là phẫn nộ, con mẹ nó, bị lão chủ chứa thối kia lừa, đá phải tấm ván sắt! Nợ này thế nào cũng phải tính lên người Lưu Mẫn Kiệt!
Người phái đi sau khi trở về, đem gia thế gia đình Thẩm Thừa Diệu một nhà đều nói ra, sau đó lại nói: “Khoảng thời gian trước bọn họ bị bắt vào trong nhà lao, buổi sáng bị bắt, buổi chiều đã được thả, chân trước về nhà, quan sai đi theo sau lưng gióng trống khua chiêng tới cửa xin lỗi.”
“Quan sai bắt sai người, còn gióng trống khua chiêng tới cửa xin lỗi, chuyện như thế chưa từng nghe thấy!” Ông chủ sòng bạc dùng nắp đậy ly khảy lá trà trong ly, sau đó uống một ngụm trà.
“Người nhà kia có quan hệ với Hầu phủ, công tử Lê phủ và công tử Minh phủ.”
“Chỉ là một người nông dân bình thường, lại có quan hệ với Hầu phủ, Lê phủ, Minh phủ?” Ông chủ sòng bạc suy nghĩ lại nói, “Lão Lý, ngày mai ngươi mang lễ đi nhận lỗi đi!”
“Đây, người của chúng ta bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, đứt tay đứt chân, còn phải tới cửa đi xin lỗi?” Mặc dù có quan hệ với Hầu phủ thì sao, bọn họ cũng là người có chỗ dựa.
“Quan sai người ta bắt sai người còn tới cửa xin lỗi, các ngươi đánh sai người, không xin lỗi, chẳng lẽ các ngươi còn to hơn cả quan phủ?”
“Ách, vâng!”