Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 102 - Chương 102 - Ám Sát

Chương 102 - Ám sát
Chương 102 - Ám sát

Chương 102: Ám sát

Buổi tối, lúc đêm khuya tĩnh lặng, Hiểu Nhi đi đến bãi đất hoang hậu viện, nói với phương hướng nào đó:

“Xuất hiện đi!”

Trong chốc lát, một thân ảnh màu đen mới nhảy xuống.

“Cô nương làm thế nào phát hiện ra ta?”

Hiểu Nhi không trả lời, “Ai phái ngươi tới?”

Hiểu Nhi cảm thấy người này đang âm thầm bảo vệ mình.

“Chủ tử nhà ta.”

“Ít nói nhảm đi, chủ tử nhà ngươi là ai?” Hiểu Nhi nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc, ta đương nhiên biết là chủ tử nhà ngươi phái ngươi tới, vấn đề là ta không biết ai là chủ tử nhà ngươi!

“Chủ tử nhà ta họ kép Thượng Quan.”

“Thượng Quan Huyền Dật? Thượng Quan đại ca phái ngươi tới làm gì?”

“Bảo vệ cô nương.”

Quả nhiên, nhưng nàng không cần mà, có người cả ngày ở trong bóng tối, nàng làm sao mà có thể vào trong không gian?

“Ta không cần bảo vệ, ngươi trở về bên cạnh chủ tử ngươi đi, nói ta không quen có người trong bóng tối bảo vệ ta.” Nàng là một cô nương nhà nông, cần bảo vệ cái gì!

Người mặc áo đen không trả lời, hắn rời đi, Hiểu Nhi trở lại phòng, nàng vẫn phát hiện hắn ẩn thân ở nơi nào đó như cũ.

Bỏ đi, ngày khác tìm La đại phu truyền tin nói chuyện này đi ra vậy.

Ngày thứ hai, lại có một nhóm người gióng trống khua chiêng đến nhà Thẩm Thừa Diệu xin lỗi, một vài người là dân cờ bạc trong thôn nhận ra là người sòng bạc Thắng Lợi trong huyện, lại cảm thấy kỳ lạ.

Thẩm Thừa Diệu không thích đánh bạc, thậm chí là một chút cũng không dính, điều này mọi người đều biết đến, người sòng bạc vì sao lại tới cửa nhận lỗi?

Nghe xong người sòng bạc nói, mọi người mới hiểu được hóa ra là nghĩ nhầm rồi, thôn dân không thể không bội phục may mắn của Thẩm Thừa Diệu, không phải bị hiểu lầm bắt vào lao, chính là bị người sòng bạc đòi nợ sai, chuyện may mắn như vậy có lẽ không có mấy người có thể đồng thời gặp phải.

Mà hai nhóm người này tới xin lỗi cũng làm cho người trong thôn cũng hiểu được một chuyện: bây giờ Thẩm Thừa Diệu chắc chắn là không thể chọc, nếu không người của quan phủ và sòng bạc tại so lại tới cửa xin lỗi. Đây là chuyện trước nay chưa bao giờ nghe nói đến, xem ra về sau không thể đắc tội với gia đình Thẩm Thừa Diệu.

Hiểu Nhi hôm nay định đến cửa hàng tạp hóa cũ ở trấn trên, xem xem độc của An Di đã hết hay chưa? Không biết cơ thể khôi phục được đến đâu? Năm ngoái nàng đến trấn trên hai lần, An Di đều bởi vì độc còn sót chưa hết, vẫn còn đang ngủ, nghe nói mỗi ngày chỉ có thể tỉnh lại một canh giờ. Bây giờ đã qua mấy ngày rồi, có lẽ là có thể hoàn toàn thanh tỉnh rồi.

Đi vào cửa hàng tạp hóa cũ, thấy cửa ở bên ngoài đã đóng. Nàng lấy chìa khóa ra để mở cửa, lại thấy đã không có một bóng người.

Không biết hai người kia đã đi bao lâu. Nếu An Di thật sự tỉnh lại, sẽ không đi mà không từ biệt, trừ phi gặp gỡ phiền toái gì đó, không thể không đi!

Hiểu Nhi nhìn thấy vị trí hai chậu hoa không giống nhau, nàng nâng một chậu hoa trong đó lên, không có khác thường, sau đó lại nâng một chậu hoa khác lên, cuối cùng cũng thấy phía dưới chậu hoa có một tờ giấy. Bên trên viết: “Đêm ngày mồng ba, mười hai giờ gặp nhau.”

Vậy chẳng phải là đêm nay? Không có địa điểm, không có ký tên, vậy thì là hắn tới tìm mình.

Buổi tối, Hiểu Nhi ngồi trước cái bàn vừa vẽ, vừa chờ An Di đến.

Mười hai giờ tới, An Di không xuất hiện.

“Cô nương, người ngươi chờ ở núi Ngũ Thần bị đâm. Đêm nay có lẽ là sẽ không tới, ngươi đi ngủ sớm một chút đi!”

Cái gì! Hiểu Nhi nghe xong, lập tức mặc một bộ đồ dạ hành màu đen, mang khăn che mặt sau đó chạy ra bên ngoài. Bộ quần áo này là nàng đặc biệt làm để thuận tiện cho buổi tối đến chân núi luyện tập bày trận.

Ám vệ âm thầm hối hận, bản thân không nên lắm chuyện, đúng là không có việc gì nên đi tìm việc làm cho mình!

Hiểu Nhi nhanh chóng đến chân núi Ngũ Thần, dựa vào thính lực hơn người, biết rõ phương hướng mấy người An Di liền tay chân nhẹ nhàng tới gần phía bên kia.

Trong rừng, chỉ thấy bảy tám người mặc áo đen, vây quanh hai người đánh, An Di không biết võ, Gia Cát Tín bảo vệ nàng sau lưng, hắn một mình đấu với bảy người, dần dần yếu thế hơn. Trên người đều bị chém vô số đao. Nhưng hắn cũng không từ bỏ, ra tay càng lưu loát, chiêu nào cũng thấy máu, thậm chí một chiêu mất mạng! Lúc Hiểu Nhi thấy bọn họ, hắn đã đánh gục hai người.

Hiểu Nhi không tiến lên, kỹ năng ẩn thân của nàng chính là bậc nhất, tìm được một vị trí thích hợp, cầm cung tiễn trên vai, kéo cung, đôi mắt Hiểu Nhi nhìn phía trước không chớp mắt, bắn tên!

“Hưu!” Tiếng xé gió.

“Phốc!” Tiếng mũi tên trúng.

Ở giữa vai phải, một người mặc áo đen ngã xuống. Ở đầu mũi tên Hiểu Nhi bôi chất lỏng của hoa Vô Ưu, độc này chỉ có nàng có thuốc giải.

Hiểu Nhi nhanh chóng thay đổi vị trí, lại bắt đầu kéo cung, bắn tên. “Phốc!” Lại một người nữa trúng mũi tên ngã xuống.

Lập tức thiếu hai người, đám người áo đen cũng rối loạn, đây là cứu binh tới! Mà Gia Cát Tín càng dễ dàng hơn, hắn lại đánh gục một người, hai người còn lại không dám tiếp tục đánh

“Rút!”

“Muốn chạy, không dễ như vậy đâu!” Gia Cát Tín vội bước lên ngăn cản. Ra tay càng tàn nhẫn. Không thể để những người này trở về, nếu không sẽ tra ra được gia đình Hiểu Nhi!

Hiểu Nhi đương nhiên cũng là hiểu đạo lý này, mới có thể bắn tên.

Thả hổ về rừng, hậu hoạn khó lường!

Gia Cát Tín rất nhanh đã giải quyết xong hai người kia.

Hiểu Nhi đi đến bên cạnh hai người, “An Di? Quốc tế An thị?”

An Di nhìn tiểu cô nương xa lạ trước mắt, có chút mơ hồ, “Thẩm Thành Chi.” Thẩm Thành Chi là ba ba của Thẩm Hiểu Hiểu.

Đôi mắt của Hiểu Nhi đỏ lên khi đột nhiên nghe được tên ba ba của mình, nàng gật đầu.

“An Di, trận gió lốc kia?”

“Trận gió lốc kia cuốn cả người ta đến nơi này. Hiểu Nhi, cổ hôn mê bị lấy ra, chúng ta cũng bại lộ, không thể không rời đi. Về sau có việc liền tìm ta theo địa chỉ ta đưa cho lúc trước!” An Di đưa ra một phong thư thật dày, “Bên trong có vài lời ta muốn nói với ngươi.”

Hiểu Nhi nhận thư, đúng là có một số lời nói không nên nói khi có kẻ thứ ba ở đây.

“Hiểu Hiểu, An Đông Nhiên bọn họ thế nào?”

“Khỏe mạnh.”

An Di gật đầu, như vậy nàng liền an tâm rời đi.

Lúc này trong bóng đêm lại có một đám người qua đây, Hiểu Nhi vội cầm cung tiễn trên lưng.

“Yên tâm, lần này là người của ta.” Gia Cát Tín mở miệng nói.

“Đem những người trên mặt đất này xử lý!” Gia Cát Tín nói với những người mới tới.

“Vâng!”

Hiểu Nhi nhướng mày, những người này thoạt nhìn giống như là binh lính đã được huấn luyện. Cuối cùng thân phận của Gia Cát Tín là gì, người mà An Di gả là ai?

Những người đó rất nhanh đã dọn dẹp xong hiện trường, một chút dấu vết cũng không có.

“Chúng ta nên đi rồi, nếu không nhóm người tiếp theo lại tìm tới đây. Hiểu Nhi cô nương, sau này gặp lại!”

“Hiểu Hiểu, bye bye.”

“Bye bye” Hiểu Nhi vẫy vẫy tay.

Trở lại phòng, ám vệ lại xuất hiện.

“Cô nương, ngươi biết thân phận hai người kia không?”

“Không biết, nhưng thủ hạ của hắn hình như đã là binh lính quân đội được huấn luyện.”

“Nếu ta không đoán sai, người nọ có lẽ là hoàng tử Đông Tấn quốc.”

“À” Hiểu Nhi mở thư ra xem, bên trong dùng chữ giản thể để viết thư, cảm thấy thật thân thiết!

“Đông Tấn quốc hoàng tử, âm thầm xuất hiện ở quốc gia của ta, đó chính là đại sự. Ta phải bẩm báo chủ tử.”

“Ồ.” Hiểu Nhi mặc kệ hắn bẩm báo hay không bẩm báo.

“Cô nương không lo lắng?”

“Lo lắng cái gì? Người ta chỉ tới tìm ta chữa bệnh cho vợ của hắn!”

Hắn vẫn là nên thông báo cho chủ tử, chẳng may chủ tử của Đông Tấn quốc ở quốc gia bọn họ bị giết, vậy thì đó sẽ là khơi mào chiến tranh hai nước! Hơn nữa cũng không biết hai người kia là thật sự tới chữa bệnh, hay là vì chuyện khác. Nếu là tới thu thập tình báo vậy phải làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment