Chương 103: Thắt cổ
“Đông Tấn quốc và nước của chúng ta quan hệ như thế nào?” Hiểu Nhi nhớ tới vừa nãy nàng bắn trúng hai người còn chưa cho giải dược, nhưng lượng cực nhỏ chất lỏng của hoa Vô Ưu chỉ có thể gây hôn mê, sẽ không mất mạng, ngày mai hai người kia có lẽ sẽ tỉnh, Gia Cát Tín có lẽ là cần hai người kia tỉnh lại hỏi chuyện, nếu không cũng sẽ không mang đi.
“Tạm thời không có việc gì, hữu hảo bang giao!” Đông Tấn quốc bây giờ đang loạn trong, quốc vương Đông Tấn quốc bệnh nặng, mấy vị hoàng tử tranh nhau vương vị rất ác liệt! Thập tam hoàng tử Đông Tấn quốc tay cầm trọng binh lại không rõ tung tích. Người nọ có lẽ là thập tam hoàng tử Đông Tấn quốc!
“Cô nương làm thế nào mà quen biết hoàng tử Đông Tấn quốc?”
“Ta mua cửa hàng nhà hắn, ừ, còn có phu nhân hắn và ta là đồng môn.” Đều là ở cùng một thế giới xuyên qua cánh cửa không gian để tới đây, Hiểu Nhi ở trong lòng yên lặng bổ sung.
Thấy Hiểu Nhi bắt đầu xem thư, ám vệ thức thời mà rời đi.
Hiểu Nhi rất nhanh đã xem xong thư, hóa ra gió lốc ngày ấy cuốn nàng lên trời cao, tốc độ nhanh đến mức mắt nàng mở không được, cảm giác giống như sắp thổi bay da thịt trên mặt nàng vậy. Cũng chỉ mất vài giây tốc độ liền chậm lại, sau đó nàng liền mở được hai mắt, phát hiện bản thân đang ở trên không rơi xuống, quan trọng là không có dù để nhảy! Nàng cho rằng mình sẽ bị ngã thành bánh bao nhân thịt, không ngờ rằng sau đó có một cỗ lực lượng giữ nàng lại, sau đó nàng liền rơi xuống một cái cây, treo ở trên nhánh cây, là Gia Cát Tín cứu nàng.
Gia Cát Tín hỏi nhà nàng ở đâu, nàng nói ra địa chỉ, hắn căn bản cũng chưa nghe qua. Sau đó hắn nhớ tới xa xa thấy có người từ trên trời rơi xuống, đúng là từ vạn dặm không mây, từ trên trời rất cao rơi xuống, bình yên vô sự treo ở trước mặt hắn. Trên trời cao như vậy rơi xuống, thế nào cũng sẽ làm gãy cành cây, nhưng lại không có!
Hắn nhớ tới khi hắn còn nhỏ có người đã đoán mệnh cho hắn, nói rằng thê tử tương lai của hắn, là lễ vật trời cao ban cho hắn. Hắn thấy quần áo nàng, một chiếc váy công chúa màu trắng, tóc được búi thật đặc biệt, đeo một cái vương miện nho nhỏ, cảm giác nàng như một nàng tiên! Hắn liền cho rằng nàng chính là thê tử hắn, một tiên tử trời cao phái tới! Hoàng phi của hắn!
Dù nàng có khóc nháo dùng mọi cách để về nhà, phản kháng như thế nào, gây chuyện như thế nào đi chăng nữa, hắn đều bao dung nàng, mà nàng cũng chậm rãi chấp nhận nàng bị cơn gió lốc tà mị kia thổi tới cổ đại là sự thật.
Đương nhiên nàng cũng bị sự bao dung vô hạn mặc dù nàng gây chuyện tùy hứng của Gia Cát Tín làm cảm động, tự nhiên mà trở thành hoàng phi của hắn.
Một người lai lịch không rõ làm hoàng phi, quá trình nhất định sẽ không quá thuận lợi, sau đó lại đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng từng sinh được một đôi long phượng thai, hai người dự định đưa bọn họ ra thôn trang bên ngoài nuôi dưỡng, khi đó trong phủ quá nguy hiểm, vốn dĩ đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nào ngờ bên trong có gián điệp, kế hoạch bị người khác biết, đứa bé bị bắt đi, mọi người đều nghĩ đã được người sắp đặt bế đi, chờ hai vợ chồng bọn họ biết không phải, thì đứa bé đã không rõ tung tích.
Mất đi con trai, nàng tất nhiên là u uất trầm cảm mất mấy năm, vừa nghĩ thông, lại bị hạ cổ làm hôn mê, ngủ một mạch mấy năm.
ĐỨa bé đáng thương! Trong lòng Hiểu Nhi cũng biết nàng nhất định không dễ dàng. Càng cảm thấy bản thân may mắn!
An Di mười hai tuổi, khi đó nàng là đứa bé thật ngây thơ hồn nhiên, tùy hứng hồ nháo, nhưng cũng chỉ là ở trước mặt người nhà thật sự yêu thương nàng thôi, nhớ tới mẹ mình luôn nói nàng quá hiểu chuyện, nhiều nhất cũng chỉ biết làm nũng, có lẽ là giống An Di vậy, nên tùy hứng tự tại một chút, thời niên thiếu nên như vậy! Khi đó nàng còn muốn làm vợ nhị ca An Di, nào ngờ thế sự khó lường, tạo hóa trêu người!
Cảm ơn ngươi Hiểu Hiểu, giúp ta tìm được con trai của ta, ta biết ngươi có năng lực bảo vệ tốt hắn, sau này còn gặp lại.
Hiểu Nhi cầm một tờ giấy cuối cùng, là ngân phiếu mười vạn lượng, nhớ đến câu cuối cùng trong thư.
Tìm được con trai nàng? Chẳng lẽ là Phương Văn Nhật, có điều tai của Nhật ca nhi thực sự giống An Di. Thế giới này thật nhỏ bé!
Đã từng là bạn hồi bé, vậy mà bây giờ con trai người ta lại lớn như mình, Hiểu Nhi tỏ vẻ rất là buồn bực! Không biết là lỗ lớn hay là kiếm lớn!
Ngày thứ hai, Hiểu Nhi tìm Nhật ca nhi, đưa ngân phiếu một vạn lượng cho hắn, lại nói ra thân thế của hắn cho hắn.
“Yên tâm ở chỗ này, nơi này cũng là nhà của ngươi, chờ mọi chuyện ổn thỏa bọn họ sẽ đến đón ngươi về nhà. Đến lúc đó nếu ngươi muốn trở về, liền trở về, không muốn liền ở lại nơi này cũng được.”
Nhật ca nhi trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu, hắn đưa ngân phiếu cho Hiểu Nhi, “Dùng để làm chi phí sinh hoạt tốt hơn!”
Thật ra hắn không sợ nguy hiểm, hắn cũng không sợ chết, hắn chỉ muốn có thể ở bên cạnh cha mẹ mình, mà bọn họ ngay cả mặt cũng không cho hắn thấy!
Hiểu Nhi không nhận, nàng nhìn đứa bé đáng thương này, “Trong nhà không thiếu bạc, ngươi cất đi làm vốn riêng đi, được rồi, dù sao nhiều năm như vậy bọn họ cũng chưa ở bên cạnh ngươi, thậm chí ngươi cũng không biết bọn họ là ai, cũng lớn được đến như vậy, bây giờ biết không phải tốt hơn hay sao? Đừng bày ra vẻ mặt như trái khổ qua vậy, cố gắng sống tốt cuộc sống của bản thân mới đúng! Tương lai còn dài! Nam tử hán đại trượng phu chí hướng nên đặt tại tứ phương, rời xa cha mẹ là chuyện sớm hay muộn, ngươi chẳng qua sớm hơn một chút mà thôi. Yên tâm, ở bên cạnh tỷ, có cha hay không cha cũng như nhau!”
Phương Văn Nhật không nói nên lời, đây là an ủi người ta sao? Cái gì mà có điều sớm hơn chút thôi, hắn chưa từng được ở bên cha mẹ mình có được không! Cái gì mà tỷ! Bản thân hắn tuổi còn lớn hơn nàng nữa được không! Nhưng Hiểu Nhi nói đúng, chỉ cần còn sống, dù sao tương lai còn dài!
Gia đình Hiểu Nhi mới ăn xong cơm trưa, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa.
“Chắc chắn là không phải chuyện tốt!” Cảnh Hạo cộc cằn nói.
Lưu thị trừng mắt nhìn Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo vô tội mà chớp mắt.
“Tam tẩu, mau mở cửa, tam tẩu! Văn Tuệ thắt cổ rồi!”
Lưu thị nghe xong vội chạy đi ra ngoài, cả nhà đều chạy ra ngoài theo.
Lưu thị vừa mở cửa vừa hỏi, “Tại sao lại thắt cổ? Đã chết chưa?”
“Không chết, cứu được rồi!” Vợ Hữu Phúc xua xua tay vội nói.
“Chúng ta mau đi xem một chút! Đứa nhỏ này tại sao lại đột nhiên nghĩ quẩn trong lòng?” Lưu thị nhẹ nhàng thở dài, Hiểu Nhi ở phía sau nghe hai người nói chuyện, cười khổ, nương của con, có ai hỏi như người không vậy? Đã chết chưa? Người nào không biết còn cho rằng ngươi rất hưng phấn đấy!
“Ta nghe nói sáng nay mọi người ở bờ sông giặt quần áo, Vương đại thẩm trước mặt một đống người nói nàng, không biết xấu hổ, thấy nhà các ngươi phú quý, liền câu dẫn nam nhân nhà ngươi, Tết nhất mà gấp không chờ nổi đến ở nhà các ngươi! Nói nàng dựa vào thân thể của mình mới đổi được kế làm ăn lâu dài của nhà ngươi, …… Tóm lại lời nói rất khó nghe, còn nói người như vậy nên tròng lồng heo, nếu là mình, đã sớm treo cổ trên cây. Mọi người trái một câu, phải một câu mắng nàng về nhà.”
“Sau đó tẩu tử nàng cũng đến nhà nàng mắng nàng, nói nàng có không biết tốt xấu, không biết chăm lo cho gia đình, chuyện xấu luôn liên lụy bọn họ, mắng rất nhiều, ta cũng không nhớ rõ, sau đó lại nói nàng đi chết đi, đừng hại nhà ả ở trong thôn không dám ngẩng đầu, hỏng thanh danh cháu gái nàng! Sự tồn tại của nàng cũng chỉ là hại người hại mình!”
“Ừ, ta còn nghe nói, hôm qua bà bà ngươi cũng đi mắng nàng một trận, ôi chao, đây là…… Một đứa trẻ ngoan, đã đủ đáng thương, sao lại không thể bao dung nàng, cứng rắn muốn đem nàng vào chỗ chết!”
“Là ta hại nàng!” Trong lòng Lưu thị khó chịu cực kỳ, là mình thuê nàng khai hoang, thuê nàng nấu cơm, thuê nàng làm thú bông, mời nàng vào ở trong nhà ở mà gây ra chuyện, bây giờ nàng kiếm lời chút bạc, những người đó đố kỵ thì thôi đi, nhìn người ta không nơi nương dựa, lại phát tiết sự mất cân bằng của mình lên người nàng, bức chết nàng.
Nàng cũng cảm thấy Hứa Văn Tuệ quá khổ, muốn giúp một tay, không ngờ lại hại nàng!
Hiểu Nhi rất thích con người Hứa Văn Tuệ, không nhiều chuyện, nhưng làm việc cẩn thận, ra sức. Tấm lòng cũng tốt, rộng lượng, ít nhất nhiều người như vậy mắng nàng, nàng cũng chưa nói lại người ta một câu, không cùng người ta tranh cãi, nhưng nếu ngay từ đầu nàng dám phản kháng, hoặc là mắng lại vài câu, có lẽ mọi người cũng không dám làm như vậy với nàng. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn kiên cường dựa vào bản thân để sống, chỉ là cuộc sống vừa mới có hy vọng, lại bị đả kích, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng!
Mặc kệ thế nào, người như vậy, nên giúp!