Chương 1005: Tự Tìm Đánh
Chương 1005: Tự Tìm ĐánhChương 1005: Tự Tìm Đánh
Vẻ mặt Ôn Ngọc khinh thường đánh giá trên dưới Ôn Noãn cùng mấy người Ôn Hinh một cái, lắc đầu: "Quận chúa? Quận chúa thì thế nào? Ta còn là tỷ tỷ của quận chúa đâý! Ta không chỉ là tỷ tỷ của quận chúa, ta còn là muội muội của phi tử đại hoàng tôn! Cần gì hành lễ với ngươi?
Làm sao vậy? Đây là biết bản thân ở kinh thành rất nhanh sẽ không còn kiêu ngạo được nữa, cho nên bắt đầu đi nhặt rác rưởi sao?
Ta nói cho ngươi, hiện tại ngươi quỳ trên mặt đất, dập đầu xin lỗi với ta, nói một tiếng 'nhị tỷ, thật xin lỗi, ta biết sai rồi, cầu ngươi buông tha ta! Sau đó đem những khối ngọc bội bên hông ngươi, châu thoa trên đầu, tặng cho ta, coi như nhận lỗi! Ta sẽ tha thứ cho việc ngươi bất kính với người tỷ tỷ này! Chờ ngày chỗ dựa của quận chúa là ngươi ngã xuống, người quận chúa như ngươi cuối cùng cũng không kiêu ngạo nổi nữa! Chờ ngươi bị chém đầu, ta sẽ cứu ngươi một mạng!"
Ôn Ngọc ở vườn hoa đã mấy ngày, còn không biết phủ Đại hoàng tử đều bị trọng binh vây quanh.
Ôn Hinh nghe vậy tức giận bật cười: 'Ngươi có bệnh đấy al Đừng nhận loạn thân thích! Với lại ai bị chém đầu còn không biết đâu!"
Ôn Noãn lại trực tiếp lưu loát hơn nhiều, mũi chân nàng đá một cái, một cục đá cứ thế bay lên, đánh trúng đầu gối Ôn Ngọc.
Đầu gối Ôn Ngọc đau xót, cứ thế quỳ xuống!
Ôn Noãn cười: "Như vậy mới đúng, phải không? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Ôn Ngọc đau đến sắc mặt nhăn nhó, nàng ta cảm giác đầu gối của mình đều nát rồi!
"Ôn Noãn, đồ tiện nhân, lại dám... ô..."
Mũi chân Ôn Noãn lại đá một cái.
Một khối đá bay ra ngoài, đánh trúng miệng Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc cảm giác miệng mình đau xót, trong miệng nhiều hai khối đá, sau đó thì nếm được một mùi máu tươi.
Nàng ta hộc hai cục đá trong miệng ra, phát hiện là răng!
Ôn Ngọc trừng lớn đôi mắt.
Răng, nàng ta đã bị gãy răng!
Vậy thì không phải xấu chết sao?
Hai mắt Ôn Ngọc tối sầm, cứ thế dọa ngất đi rồi!
Ôn Noãn lắc đầu: "Đã nói là đừng vô nghĩa rồi!"
"Tiểu thư!" Nha hoàn bên cạnh nàng nhanh chóng bảo vệ nàng.
Ôn Noãn quay đầu nói với Ôn Hinh cùng Lâm Đình Nhã: "Đi thôi!"
Nói xong Ôn Noãn nhấc chân đi về phía trước.
Ôn Hinh liếc mắt nhìn Ôn Ngọc một cái: "Xứng đáng!"
Lâm Đình Nhã không biết Ôn Ngọc là ai, lần đầu tiên nàng ấy thấy Ôn Noãn hung dữ như thế, bị làm cho có chút không phục hồi tinh thần lại được, nghĩ thầm: Khó trách Ôn Noãn sẽ lên làm nữ tướng quân!
Ba người cứ như vậy rời đi, cũng không có người nào dám cản.
Ôn Noãn trở lại thôn trang vừa mới mua về, ba người đặt những nhánh hoa đã khô héo một nửa ở trên xe ngựa, sau đó khi hai người kia đi rửa tay, không chú ý thì nàng dùng mây tím dưỡng những nhánh hoa đó một lần, sau đó mới đi rửa tay. Thuận tiện mang theo một bình nước trở vê rồi tưới lên hoa.
Ba người rửa tay xong thì trở lại trên xe ngựa, dẹp đường hồi phủ.
Lâm Đình Nhã nhìn nhánh hoa trong xe ngựa: "Tại sao ta cảm thấy mấy nhánh hoa này giống như có tinh thần hơn một chút?"
Ôn Hinh nhìn thoáng qua: "Ta cũng cảm thấy vậy!"
Ôn Noãn: "Chắc là bởi vì muội vừa mới tưới một ít nước lên đấy!"
Hai người cũng không nghĩ nhiều, đều cảm thấy chắc là vậy.
Một nơi khác.
Ôn Ngọc bị nha hoàn đánh thức, không nhịn được khóc lớn, vừa khóc vừa mắng: "Ôn Noãn, đồ ôn thần, ngươi chờ đấy, chờ khi ngươi bị chém đầu, ta sẽ nhặt đầu của ngươi đi cho chó ăn!"...
Sau khi ba người Ôn Noãn trở về thành, cứ thế đi dạo mấy gian cửa hàng bán hoa, mua một ít hạt giống hoa.
Mỗi loại hạt giống hoa đều mua một ít.
Ôn Noãn còn dùng giá thấp mua lại hai bồn Mẫu Đơn rẻ, đều là trông lác đác lưa thưa, dáng vẻ như sắp chết.
Đi ra chợ hoa, lúc này đã đến giờ cơm trưa.
Ánh mắt Lâm Đình Nhã dừng ở trên một tửu lâu phía đối diện.
Nàng ấy nhớ khi còn rất nhỏ, sau khi ăn cơm ở tửu lầu kia xong thì đại ca mang nàng ấy đi.
Sau đó, nàng ấy chưa từng có cơ hội đi ra ngoài nữa.
Ôn Hinh nhìn thấy biểu cảm của nàng ấy, nghĩ đến có thể Lâm Đình Nhã chưa từng vào tiệm ăn, nên nói: "Đình Nhã muội muội, hôm nay chúng ta ở bên ngoài ăn một chút gì rồi lại về phủ."