Chương 1006: Tin Đồn Bắt Đầu Lan Truyền
Chương 1006: Tin Đồn Bắt Đầu Lan TruyềnChương 1006: Tin Đồn Bắt Đầu Lan Truyền
"Không được, hoa ở trên xe ngựa cần phải nhanh chóng gieo trồng."
Trời lại nóng như vậy, nếu không trồng chỉ sợ đều sẽ khô hết!
"Yên tâm, Tiểu Kiện sẽ mang về bảo người làm trồng." Ôn Noãn nói.
Những việc này căn bản không cần phải dặn dò, Phùng Tiểu Kiện đều biết làm như thế nào.
Lâm Đình Nhã còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Hinh đã kéo nàng ấy qua đường cái, vào gian tửu lầu ở phía đối diện kia.
Ba người đi vào tửu lầu, chưởng quầy nhìn quần áo trang điểm của các nàng, lập tức đi ra khỏi quầy hàng, tự mình tiếp đãi: "Mấy vị cô nương hoan nghênh quang lâm, trên lâu có nhã gian đấy!"
Ôn Noãn nghĩ đến tửu lầu là nơi nghe ngóng tin tức và rải rác lời đồn rất tốt, nàng nhìn về phía Lâm Đình Nhã: "Chúng ta ăn ở ngoài sảnh có được không? Tửu lầu này có tiên sinh kể truyện."
Chưởng quầy nghe vậy lập tức nói: "Không sai, một lát nữa tiên sinh kể truyện sẽ bắt đầu kể truyện, tiên sinh kể truyện của tửu lâu chúng ta kể chuyện xưa đặc biệt dễ nghe, mọi người đều thích nghe!"
Tất nhiên là Ôn Hinh cùng Lâm Đình Nhã không có ý kiến: "Được!"
Chưởng quầy lập tức sắp xếp cho ba người một vị trí dựa gần cửa sổ, hơn nữa tương đối kín đáo, miễn cho có người va chạm các nàng.
Vị trí này có bình phong ngăn cách, lại có thể nghe được tiên sinh kể chuyện xưa, lại có thể thấy xe ngựa bên ngoài như nước, khá tốt.
"Ba vị cô nương muốn ăn cái gì? Món ăn ngon nhất ở tửu lâu chúng ta là gà cung bảo, … Chưởng quầy báo tên một chuỗi đồ ăn.
Ôn Noãn gọi ba món ăn trong đó, trong đó có một món là thịt kho tàu cà tím, một món là canh đầu cá tàu hũ.
Bởi vì các nàng tới sớm, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên.
Mà lúc này, sảnh chính của tửu lầu đã ngồi đầy người.
Tiếng người ồn ào.
Mỗi người đều đang thảo luận chuyện phủ Quách tướng quân cùng phủ Đại hoàng tử bị trọng binh vây quanh.
"Trọng binh đều đã vây quanh hai phủ đệ một ngày, tại sao vẫn còn không có động tĩnh gì!"
"Ai biết, chắc là vẫn còn đang lục soát chứng cứ!"
"Vì sao hoàng hậu lại hại hoàng thượng thế?"
"Ngươi có nghe nói hay không, có thể là hoàng hậu vì yêu sinh hận? Ngươi không biết hoàng thượng cùng, còn có... Có thể không phải nhi tử của tiên đế?"
Người ở bàn bên cạnh không dám nói ra tên, chỉ làm một cái dấu hiệu bằng tay.
Hơn nữa nói lại rất nhỏ, Ôn Noãn nghe không được không đầy đủ.
"Ngươi đừng nói hươu nói vượn, không phải nhi tử của tiên đế thì là nhi tử của ai? Huyết mạch hoàng gia làm sao có thể bị trộn lẫn!" Một giọng nói khác vang lên.
"Không bị trộn lân, chỉ là không phải nhi tử của tiên đế mà thôi, nhưng hắn vẫn là huyết mạch hoàng gia."
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi có phải biết cái gì hay không!"
"Không có, ta cũng không biết cái gì, ta chỉ là muốn hỏi ngươi có nghe nói được cái gì hay không thôi! Ngươi không biết thì thôi, việc này chúng ta vẫn là đừng nói nữa! Uống trà, uống trài"
Ôn Hinh nhíu mày: "Noãn Noãn, bọn họ nói chính là ai?" Tại sao nàng cảm thấy bọn họ nói chính là Thập Thất ca?
Tuy rằng không hề chỉ tên nói họ.
Ôn Noãn rũ đôi mắt xuống, che khuất sự lạnh lẽo dưới đáy mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh: "Không cần phải quan tâm! Đi thôi!"
Ôn Noãn đứng lên, đi ra ngoài.
Ôn Hinh cùng Lâm Đình Nhã cũng đứng lên đi theo ra ngoài.
Khi vòng qua bình phong rời đi, Ôn Noãn nhìn thoáng qua người ở bàn bên cạnh.
Nhớ kỹ dáng vẻ của hai người này, sau đó mới rời đi.
Trên đường trở về Ôn Hinh không nhịn được nghĩ thầm về lời Ôn Ngọc nói.
Ôn Ngọc là người trong miệng không giấu được chuyện, nàng ta nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân!
Vì sao nàng ta lại nói chỗ dựa của Ôn Noãn sẽ mất? Nói Ôn Noãn sẽ bị chém đầu?
Là Thập Thất ca đã xảy ra chuyện gì sao?
Ôn Hinh liếc mắt nhìn Ôn Noan một cái, muốn nói lại thôi.
Quan trường đen tối, không chừng có ai đó muốn hãm hại Thập Thất ca cũng không chắc chắn!
Ôn Noãn thấy nàng như vậy thì nói: "Nhị tỷ yên tâm, không có việc gì."
Ôn Hinh nghe vậy cũng không suy nghĩ lung tung nữa, Thập Thất ca và Noãn nhi lợi hại như vậy, bọn họ nói không có việc gì, chắc là sẽ không có việc gì!