Chương 109: Công Nuôi Lớn Hơn Công Sinh
Chương 109: Công Nuôi Lớn Hơn Công SinhChương 109: Công Nuôi Lớn Hơn Công Sinh
Chu thị nhìn dáng vẻ nói gì cũng không phản bác lại của Ôn Gia Tường, bà ta càng thêm tức giận, bà ta nhìn về phía Điền Thị: "Con gà mái không biết đẻ trứng như cô còn ở chỗ này làm gì? Mau cut đi nấu canh cho tôi, nấu nước ấm, còn phải nấu cơm nữa! Đã vào nhà này nhiều năm như vậy, ngay cả một cái trứng cũng không đẻ được, còn không muốn làm việc sao? Cô không cần ăn sao? Cả ngày ăn uống đều là tiên của tôi!"
Khuôn mặt Điền thị đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Không phải, để con đi nấu".
Bà ấy vội xoay người chay đi.
"Mẹ, nàng có khi nào ăn uống rồi không làm gì đâu, tất cả việc trong nhà đều do nàng làm hết! Ăn ít làm nhiều, mẹ cũng đừng nói nàng ấy như vậy nữa!" Ôn Gia Tường nói xong cũng không thèm nghe Chu thị nói gì đã xoay người đi ra ngoài giúp đỡ.
Bị con trai của mình cãi lại, Chu thị tức giận: "Đúng là làm phản mài Lão tam, ngươi đứng lại đó cho tal"
Ông Ôn khoát tay không kiên nhẫn nói: "Được rồi, bà nói ít một câu đi, lão tam làm việc trong ruộng bận cả một ngày cũng đủ mệt rồi, tôi cũng mệt, bà im lặng một chút để tôi nghĩ cách xem nên nói như thế nào với lão tứ!"
Ông sợ nhất mỗi lần Chu thị nói đều nói lu loa một đống lớn, ông nghe đến đau cả đầu!
Chu thị vừa nghe lúc này cũng ngậm miệng lại, nhưng mà sau khi im lặng thì bà ta cảm thấy mông bà ta đau muốn chết, còn có nhiều lỗ chảy máu!
Cái con sói chết tiệt kial
Về phần Đại Hoi mà Chu thị đang thâm hận, sau khi nó lên bờ đã vây hết nước lên cả người Chu thị, nó cũng không quay về nhà Ôn Noãn mà trực tiếp đi lên núi.
Đại Hôi đi vào trong sân của Phong Niệm Trần, trong nhà không có ai nên nó trực tiếp nhảy lên bàn ngậm lấy lọ thuốc trên giá rồi nhảy xuống, sau đó quay đầu chạy đi.
Chạy được một nửa, nó nghĩ đến cái gì nên lại ngẩng mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru.
Ngay sau đó tiểu Hắc từ trên trời cũng bay xuống đậu ở trên lưng nó.
Đại Hôi mang theo tiểu Hắc chạy đến phòng sách của Nạp Lan Cẩn Niên, trong phòng cũng không có ai, Nạp Lan Cẩn Niên đã đi đến doanh trại.
Hai chân trước của Đại Hoi đặt trên bàn học, nó dùng móng vuốt võ vào một phần bản vẽ trên mặt bàn, rồi nhìn thoáng qua tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, ngậm lấy bản vẽ bằng cái mỏ diều hâu của mình, sau đó một sói một diều hâu đi xuống núi.
Dưới chân núi Ôn Noãn đang nấu cơm, Đại Hôi ngậm một lọ thuốc viên đi vào đến trước mặt nàng, rồi lắc lắc cái đuôi.
Ôn Noãn cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái.
Đại Hôi kêu hai tiếng ô ô, ý bảo Ôn Noãn nhận lấy cái chai trong miệng nó.
Ôn Noãn duỗi tay đón lấy, mở nút bình ra rồi ngửi ngửi: "Đây là đuổi hàn hoàn?"
Đại Hôi gật gật đầu.
Nàng xoa đầu nó vài cái: "Đại Hôi ngoan, Phong công tử nhà ngươi đã đưa cho ta một lọ rồi, nhưng mà vẫn muốn cảm ơn ngươi, đêm nay ta sẽ nấu món ăn ngon cho ngươi."
Lúc này Tiểu Hắc lại bay đến trước mặt Ôn Noãn, đầu chim ưng quơ quơ lên xuống, ý bảo Ôn Noãn nhận lấy bản vẽ.
Ôn Noãn nhận lấy, vừa mở ra nhìn là biết là đây là chiếc nỏ liên châu hai mươi phát mà buổi chiều ba người kia nói đến.
Nàng liếc mắt một cái là đã nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
"Vì sao lại đem thứ này cho ta?" Ôn Noãn sờ sờ đầu Tiểu Hắc, cảm thấy hơi nghi ngờ.
Trong mắt Tiểu Hắc tràn đầy ngơ ngác nhìn về phía Đại Hôi.
Nó không biết! Là Đại Hôi bảo thết
Vẻ mặt Đại Hôi cũng mờ mịt, nó chỉ là cảm thấy nữ nhân kia đề phòng tiểu tỷ tỷ nên nó khó chịu!
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ buồn cười của hai con vật nhỏ, cũng không hỏi lại mà nhét bản vẽ kia vào trong lòng ngực sau đó tiếp tục nấu cơm.
Cơm chiều, Ôn Noãn cố ý làm một bàn tiệc lớn phong phú để thưởng cho Đại Hôi, hôm nay nó đã ấn đầu Chu thị ở trong sông, việc này làm rất tốt.