Chương 1111: Chuẩn Bị Công Thành
Chương 1111: Chuẩn Bị Công ThànhChương 1111: Chuẩn Bị Công Thành
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến công thành cũng là thử một chút xem ở trong Nam Dương phủ rốt cuộc có bao nhiêu binh lính, vốn dĩ hắn với Ôn Noãn không cần ra tay cũng được, hắn gật đầu, nói với Đường tướng quân: "Được, chuẩn bị một chút, ngày mai công thành."
Hắn đã phái Tiểu Hắc trở về, trước hừng đông là có thể quay lại, đến lúc đó nhìn xem kinh thành có tin tức gì không.
"Vậy Thập Thất gia, ta cùng các phó tướng sẽ thương lượng chỉ tiết công thành một chút."
"Ừ"
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn đã ở trên sa trường nhìn mười vạn đại quân tập kết.
Hai con hắc ưng đang xoay quanh trên bầu trời, sau đó bay đi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua không trung, dặn dò Đường tướng quân vài câu, sau đó cùng Ôn Noãn về bên trong lều lớn.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Ngốc đều đã dừng ở trên bàn sách.
Ôn Noãn thấy Tiểu Ngốc, vui mừng nói: "Tiểu Hắc, vợ ngươi cũng tới à? Thật sự là quá tốt! Ngươi cũng không cần bận rộn như vậy."
Tiểu Hắc gật đầu, biểu tình kia không giấu nổi đắc ý.
Vì sao Tiểu Hắc lại mang theo Tiểu Ngốc?
Là bởi vì gân đây nó rất bận rộn, cần Tiểu Ngốc tới hỗ trợ chia sẻ một chút nhiệm vụ truyền tinl
Tuy rằng Tiểu Ngốc không biết chữ, không giao tiếp được với chủ tử và tiểu tỷ tỷ, nhưng mà truyền tin vẫn là biết đường.
Lại nói Tiểu Ngốc có thể giao tiếp với mình! Tiểu Ngốc nói tin tức cho mình, mình lại nói cho tiểu tỷ tỷ cùng chủ tử cũng là giống nhau.
Nó thật là một con ưng quá thông minh.
Đại Hôi đang ghé vào trong một góc ngủ gà ngủ gật, nghe vậy dâng lên một cảm giác nguy cơ thật sâu!
Tại sao Tiểu Bạch đã dưỡng lâu như vậy cũng giống như không tiến bộ chút nào?!
Nó phải nghĩ lại xem Tiểu Bạch có thể giúp đỡ cái gì.
Nếu không thì hai phu thê chúng nó đều sẽ thất sủng ở trước mặt tiểu tỷ tỷ!
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, cứ thế lấy đi tờ giấy nhỏ ở cánh Tiểu Hắc.
Hắn mở ra xem xong, chân mày cau lại.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn qua: "Nhật thực? Tốt nhất tìm được nơi đối phương làm phép?"
"Đến cái khăn mang máu kia hiện tại đang nằm ở trên tay ai cũng không biết, làm sao biết nàng ta thi triển pháp thuật ở nơi nào!" Ôn Noãn cũng nhíu mày.
Khăn mang máu? Đại Hôi nghe vậy đứng lên, chạy tới cạnh án thư, vươn móng vuốt võ giấy trắng.
Trong lòng Ôn Noãn vừa có chủ ý: "Đại Hôi, ngươi là muốn nói để tiểu Bạch đi tìm sao?"
Mỗi lần Đại Hôi chạm vào đồ vật màu trắng, đều là chỉ Tiểu Bạch.
Đại Hôi gật đầu, sau đó nó lại chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, nửa thân thể nhảy lên, hai cái chân trước bò đến trên người Ôn Noãn, nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay Ôn Noãn. Ôn Noãn: "Ngươi là nói, ta cần cắt ít máu cho Tiểu Bạch ngửi đúng không?"
Đại Hôi gật đầu, sau đó hít hít cái mũi, lại nhấc chân chỉ chỉ giấy trắng: cái mũi của Tiểu Bạch cực kỳ nhanh nhạy!
Ôn Noãn cười: 'Vậy được! Chỉ là đối phương giữ cái khăn mang máu kia cũng lâu rồi, không biết còn có mùi hay không, hoặc là mùi có bị thay đổi hay không."
Ôn Noãn cứ thế đi đến vách tường, cầm lấy kiếm đang treo ở trên tường, cắt lòng bàn tay của mình một chút, sau đó đi đến bên cạnh cái rương, từ bên trong lấy ra một cái khăn mới không có mùi lạ, lau bàn tay có máu lên đó.
Ôn Noãn cắt bớt phần thừa đi, chỉ còn lại có một mảnh nhỏ, sau đó gấp gọn lại.
Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, lại nhìn thoáng qua Tiểu Ngốc nàng cười nói với Tiểu Ngốc: "Tiểu Ngốc, khăn này sẽ giao cho ngươi đưa đến kinh thành, có thể chứ?"
Tiểu Ngốc gật đầu!
Tiểu Hắc cũng gật đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên lại không yên tâm: "Bảo Tiểu Hắc đi."
Phía trên chính là có máu của tiểu nha đầu đấy! Chẳng may...
Hắn không dám nghĩ.
Ôn Noãn lắc đầu: "Không cần, chỉ là đưa khăn mà thôi, Tiểu Ngốc có thể làm được! Hôm nay Tiểu Hắc còn có chuyện càng quan trọng cần phải làm hơn!"
Ôn Noãn viết một tờ giấy nhỏ, buộc khăn cùng tờ giấy với nhau, sau đó cứ thế buộc vào phía dưới cánh Tiểu Ngốc: "Được rồi, Tiểu Ngốc, làm phiền ngươi đưa nó trở về kinh thành cho cha ta, biết không?"
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày dặn dò một câu: "Cho dù ngươi chết, thì chiếc khăn máu này cũng không thể rơi vào tay những người khác!"
Tiểu Ngốc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, run bần bật.
Tiểu Hắc nhanh chóng an ủi vài câu.
Tiểu Ngốc lập tức võ cánh, bay đi!
Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi công thành đi!"
"Ừ"