Chương 1133: Cứ Giao Hết Cho Ta
Chương 1133: Cứ Giao Hết Cho TaChương 1133: Cứ Giao Hết Cho Ta
Binh Bộ thượng thư nghe vậy thì nhìn thoáng qua Hộ Bộ thượng thư, không biết lão nhân này có còn hữu dụng không?
Một bộ râu mà cũng chẳng kéo xuống được!
Binh Bộ thượng thư lập tức đi qua, nhéo râu của Lâm ngự sử, dùng sức kéo một cái, một dúm râu liền bị kéo xuống.
Mọi người: ”...'
Nếu nói hai người bọn họ không có lấy việc công để báo thù riêng với Lâm ngự sử, bọn họ không tinl
Rất nhiều người đều đang ngo ngoe rục rịch, muốn tiến lên lấy việc công để báo thù riêng.
Nhưng mà Lâm ngự sử lại tỉnh dậy vì quá daul
Lần này ông ấy ngước mặt lên trời, thật ra không bốn mắt nhìn nhau với đầu người ở trên mặt đất.
Ông nhìn thấy nóc nhà kim bích huy hoàng, lại đứng thẳng dậy, đồng liêu nhìn ông ta như con khỉ, ký ức trào đến như thủy triều.
Ông nghĩ đến gì đó, dư quang nơi khóe mắt cũng nhìn thấy thứ gì, nhưng mà không dám quay đầu nhìn sang.
Bộ xương già lọm khom này, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nháy mắt liền ngồi bật dậy, vừa lăn vừa bò nhanh chóng chạy ra đằng sau.
Binh Bộ thượng thư nhìn thấy Lâm ngự sử như thế thì không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Không phải ông ta rất giỏi hay sao?
Bình thường mắng người, bộ dáng không sợ trời không sợ đất!
Bây giờ thấy một cái đầu người liền sợ tới mức tè ra quần!
Lâm ngự sử cũng cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi, gương mặt già đỏ bừng bừng.
Ôn Noãn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Mắt thấy đại thần trong triều đã truyền nhau đọc tờ tấu chương gần hết, cũng là lúc lấy lại công đạo cho bản thân!
Ôn Noãn hít hít cái mũi, nước mắt liền rơi xuống, vẻ mặt nàng đau lòng muốn chết nói: "Hoàng Thượng, vì sao Thế Xương hầu phủ lại bị trọng binh vây quanh? Vì sao thần nữ lại bị người ta nói là nghịch tặc cấu kết với địch phản quốc? Thần nữ liều chết trên chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia, không cần công lao gì, dù sao thì quốc gia gặp nạn, ai ai cũng có trách nhiệm! Nhưng mà không có công lao, thì cũng không nên ép chết một nhà thần nữ đúng không?! Lúc nãy thần nữ còn nghe thấy người nào nói muốn nhốt cả nhà thần nữ vào trong địa lao! Rốt cuộc nhà thần nữ đã phạm vào lỗi gì?"
Ôn Noãn nói xong còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn cực kỳ đau lòng, xót xal
Hoặc là biểu hiện thường ngày của nàng quá dễ nói chuyện, nên triều đình muốn bắt nạt thì bắt nạt?
Hôm nay nàng sẽ để cho bọn họ nhìn thấy, bọn họ bắt nạt một cô nương còn chưa đến tuổi cập kê, xem có biết xấu hổ hay không!
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên căng thẳng, hắn nhìn về phía Hoàng Thượng: "Hoàng huynh, huynh đối đãi với một công thần vì huynh mở mang bờ cõi, xả thân cứu huynh, không màng tính mạng để bảo vệ quốc gia như thế sao?"
"Quận chúa Tuệ An chỉ mới là một cô nương mười ba, mười bốn tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê, người như thế không quan tâm đến sống chết của mình, nghĩa vô phản cố vào chiến trường bảo vệ quốc gia, được coi là gì chứ?
Muội ấy lập được nhiều công lao như thế, đang là quận chúa, sắp trở thành Cẩn Vương phi, ở lại trong phủ ăn nhậu chơi boi không tốt sao? Vì sao lại lên chiến trường?
Chẳng qua trong lòng muội ấy có đại nghĩa, trong lòng muội ấy có quốc gia! Biết thiên hạ hưng vong, người người có trách nhiệm! Mới là người đầu tiên đứng ral"
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên khó chịu, tuy rằng biết tiểu nha đầu giả vờ khóc, nhưng mà nàng phải chịu ấm ức là sự thật!
Trong lòng nha đầu này có đại nghĩa, cho dù bản thân nàng không thấy thế, nhưng hắn vẫn luôn biết.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bộ dáng khóc lóc của Ôn Noãn, trái tim giống như bị người khác dùng tay hung hăng bóp lấy, sau đó cầm châm đâm vào từng chút một!
Nạp Lan Cẩn Niên cũng mặc kệ nơi này là Kim Loan Điện, hắn kéo tay Ôn Noãn lại, nắm thật chặt.
Việc lấy lại công đạo, có hắn ở đây, nàng cần gì phải tự mình ra mặt?
Thân là nam nhân của nàng, ngay cả chuyện như thế này cũng để nàng tự mình ra mặt giải quyết, hắn còn mặt mũi làm nam nhân của nàng saol
Vốn dĩ Ôn Noãn đang giả vờ, nhưng bị Nạp Lan Cẩn Niên nói đỡ cho như thế thì suýt nữa khóc thật, nàng mím miệng nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, chớp chớp mắt, cho hắn một ánh mắt "Ta đang giả vời".
Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay Ôn Noãn thật chặt, đáp lại nàng một ánh mắt trấn an: Cứ giao hết cho tal