Chuong 1134: Doi Lai Cong Dao
Chuong 1134: Doi Lai Cong DaoChuong 1134: Doi Lai Cong Dao
Nàng không cần phải làm gì cả, nàng chỉ cần sống thật tốt, không lo lắng cái gì ma đứng bên cạnh hắn là đủ rồi!
Nàng phải chịu tủi thân, vinh dự nàng nên nhận được, hắn phải đòi lại hết tất cả cho nàng!
Có hắn ở đây, thiên hạ này không thể đối xử thua thiệt với nàng dù chỉ một chút!
Hoàng Thượng há hốc mồm!
Quận chúa Tuệ An nói khóc là khóc!
Chẳng có chút dấu hiệu nào!
Ông nhìn các thần tử đang ầm ï ở phía dưới, cảm thấy làm người như thế mới có thú vuil
Nhất thời tập trung quá, sau đó liền quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Không nghĩ tới đảo mắt một cái quận chúa Tuệ An đã nước mắt đầm dial
Thập Thất hoàng đệ trực tiếp hỏi tội!
Hoàng Thượng nhìn thấy Ôn Noãn khóc cũng nóng nảy.
Thập Thất hoàng đệ nói đúng, ông đã quên mất quận chúa Tuệ An cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, vẫn chưa đến tuổi cập kê nữa!
Biểu hiện thường ngày mạnh mẽ quá mức, ông sắp quên mất nàng chỉ là một tiểu cô nương không lớn không nhỏ mà thôi.
Một tiểu cô nương, lòng tràn đầy vui mừng đánh thắng trận quay về, điều nàng đang mong chờ chính là một câu ban thưởng đi!
Ai biết chẳng có lời tán thưởng nào, ngược lại người trong nhà bị trọng binh vây quanh, còn sắp bị nhốt vào địa lao, bản thân bị bôi nhỏ là nghịch tặc thông đồng với địch phản quốc.
Sự chênh lệch lớn như thế, tủi thân nhiều như thế, khó tránh khỏi rơi nước mắt!
Đương nhiên Hoàng Thượng cũng hiểu rõ, nếu trong lòng một người không có quốc gia, không có thiên hạ, không có đại nghĩa, thì làm sao dám làm tới mức đó?
Huống chỉ nàng chỉ là một tiểu cô nương!
Có tiên đồ hơn rất nhiều nam nhân!
Không, có quá nhiều tiền đồ!
Trong lòng Hoàng Thượng hạ quyết tâm chút nữa sẽ ban thưởng cho nàng thật xứng đáng!
Hoàng Thượng mau chóng ngồi ngay ngắn, hơi nghiêng về phía trước, giọng nói mềm mại hơn so với ngày thường, giọng điệu giống như đang nói chuyện với đứa con nhỏ nhất của mình, trấn an nói: "Tạm thời quận chúa Tuệ An khoan đã nóng nảy, bởi vì có kẻ gian muốn hãm hại người trung thành giống như ngươi, tram lo lắng người nhà của ngươi bị hại, cho nên phái trọng binh đến bảo vệ bọn họ! Thật, trẫm phái binh lính đến bảo vệ, không phải bắt giữ người nhà của ngươi! Bọn họ muốn đi ra ngoài thì có thể đi ra ngoài, việc này, tram cũng đã nói qua với Thế Xương hầu! Thật đấy! Tram cũng tin ngươi không làm ra mấy chuyện như thông đồng với địch phản quốc!"
Những lời này của Hoàng Thượng không hề trái với lương tâm, bởi vì ông phái trọng binh đến Thế Xương hầu phủ để bảo vệ nhà bọn họ thật!
Ôn Noãn hít hít cái mũi, bộ dáng rất thấu hiểu đồng cảm nói: "Tạ Hoàng Thượng hậu ái và tín nhiệm, Hoàng Thượng anh minh! Nếu không người khác cứ tùy tiện hất nước bẩn lên người thần nữ! Nỗi oan tru di cửu tộc, tùy ý đè lên đầu người nhà thần nữ! Nếu không phải Hoàng Thượng tín nhiệm thần nữ, chắc bây giờ người một nhà thần nữ đã biến thành oan hồn! Hoàng Thượng nhất định phải giành lại công đạo cho thần nữ!"
"Quận chúa Tuệ An yên tâm, tram nhất định sẽ giành lại công đạo cho ngươi!"
Hoàng Thượng cầm lấy bát trà bên cạnh, uống một ngụm trà, đỡ khô cổ họng, bắt đầu khẩu chiến quần ma:
"Chúng ái khanhI Bây giờ các ngươi còn cảm thấy Thế Xương hầu và quận chúa Tuệ An thông đồng với địch phản quốc sao?"
Lúc nãy văn võ bá quan trong triều nghe xong mấy lời của Nạp Lan Cẩn Niên mà trong lòng cũng lay động.
Bọn họ nhìn nữ tử đứng bên người Nạp Lan Cẩn Niên.
Chẳng sợ mặc một thân áo giáp, thì nàng cũng trông vô cùng nhỏ xinhl