Chuong 1158: Gap Nam Ba Ba
Chuong 1158: Gap Nam Ba BaChuong 1158: Gap Nam Ba Ba
Phong Niệm Tran:
Như vậy cũng được?
Nhưng mà Phong Niệm Trần cũng biết Ôn Noãn nói giỡn, nàng không nói, vậy chắc chắn là không thể nói, nếu không nàng cũng sẽ không giấu giếm.
Phong Niệm Trần thức thời không dò hỏi tiếp.
Ôn Noãn cũng chuyển sang đề tài khác: "Bên các huynh có phát hiện gì không? Có bắt được người không?"
Lúc đó Tiểu Hắc muốn dẫn mình đi đến một phương hướng khác, chắc là bên kia cũng có người thi pháp.
Phong Niệm Trần đến là muốn nói chuyện này: "Không có, nơi đó có cơ quan nên đã để cho người nọ chạy thoát! Cửa vào mật đạo đã dùng mìn nổ tung, sau khi người của chúng ta đi vào, mật đạo kia lập tức sụp xuống, tất cả đã bị bùn đất vùi lấp, suýt chút nữa người của chúng ta đã bị chôn sống."
Mật đạo sụp xuống, muốn đào lại cũng cần không ít thời gian.
Quan trọng nhất là sau khi đào lại có còn ý nghĩa gì nữa không?
Người thiết kế đã suy nghĩ chu đáo như vậy rồi.
Ôn Nhiên bổ sung thêm: "Nữ nhân làm phép kia rất xinh đẹp, nàng ta rất giảo hoạt! Bọn muội còn tưởng rằng người nọ chính là Nhị hoàng tử phi, đi đến phủ Nhị hoàng tử một chuyến, nhưng mà không phát hiện ra điều gì khác thường."
Ôn Noãn nghe vậy: "Vì sao lại nghi ngờ Nhị hoàng tử phi?"
Cảm giác tồn tại của Nhị hoàng tử phi này rất thấp.
Ngày thường nàng ta rất ít ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy nàng ta ở cung yến, mặc dù trong cung yến nàng ta cũng rất ít nói chuyện.
Mang đến cho người ta một loại cảm giác nàng ta là người văn tĩnh, yếu đuối. Những điều này chắc là có liên quan đến xuất thân của nàng ta, nàng ta là thứ nữ phủ Thừa tướng, lúc ấy là Nhị hoàng tử không cẩn thận rơi xuống sông, nàng ta cứu Nhị hoàng tử nên hai người mới thành thân.
Hơn nữa ngoại hình của nàng ta chỉ có thể xem như thanh tú, không có xinh đẹp mỹ miều như Tam hoàng tử phi, ở trong Kinh Thành mỹ nữ nhiều như mây, gương mặt của nàng ta là rất bình thường.
Hơn nữa tính tình của nàng ta là nặng nề, không thích nói chuyện, rất dễ dàng làm người ta bỏ qua nàng ta.
Nhưng mà lúc nói chuyện với mọi người vẫn luôn là dịu dàng lễ phép.
"Vì tìm được chiếc khăn dính máu tỷ kia, muội và Phong đại ca liền mang theo Tiểu Bạch đi toàn thành chữa bệnh từ thiện..." Ôn Nhiên thuật lại lúc chữa bệnh từ thiện ở phủ Nhị hoàng tử.
Hơn nữa mạch của Nhị hoàng tử phi có chút kỳ lạ.
Ôn Noãn nghe vậy, trầm ngâm một chút: "Tỷ muốn gặp Nhị hoàng tử phi này một lần, nhưng mà từ trước đến nay Nhị hoàng tử phi không thích tham gia yến hội của các phủ, muốn gặp nàng ta..."
Ôn Noãn còn chưa nói xong, Ôn Nhiên đã lập tức nói: "Không khó, Phong đại ca đã lót đường sẵn rồi."
Ôn Nhiên lại giải thích một chút.
Ôn Noãn nghe vậy lập tức yên tâm, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng hỏi:
"Bên phía Nam bà bà nói như thế nào?"
Nàng vừa mới trở vê là trực tiếp tiến cung, lập tức gặp được ngày nhật thực, sau đó là hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ còn chưa gặp Nam bà bà một lần nào. Dứt lời, nàng đứng lên: "Tỷ đi bái kiến Nam bà bà trước!"
Nếu không cũng quá thất lễ.
Ôn Nhiên gật đầu: "Được!"
Đoàn người đi tới sân cho khách.
Đầu tiên Ôn Noãn hành lễ vãn bối với Nam bà bà.
Người ta rời xa quê hương, vạn dặm xa xôi tới nơi này cứu mình, về tình về lý mình đều nên kính trọng.
Nam bà bà đã muốn gặp Ôn Noãn từ lâu, giờ phút này bà ấy nhìn Ôn Noãn không chớp mắt.
Ôn Noãn cũng không sợ, hào phóng để bà ấy quan sát.
Nam bà bà nhìn Ôn Noãn một lát, sau đó nhìn về phía mọi người: "Các ngươi đều đi ra ngoài một chút."
Tiểu Nam cô nương lập tức tiếp đón mọi người đi ra ngoài: "Bà bà của ta có chuyện muốn nói với Tuệ An quận chúa, chúng ta đi ra ngoài đi!"
Đám người Ôn Nhiên và Phong Niệm Trần nghe lời đi ra ngoài.
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn Ôn Noãn một cái, Ôn Noãn gật đầu, lúc này hắn mới đi ra ngoài.
Đợi cho mọi người đều rời khỏi, lúc này Nam bà bà mới hỏi: "Tuệ An quận chúa không phải người nơi này đúng không!"