Chuong 1159: NOi Chuyen
Chuong 1159: NOi ChuyenChuong 1159: NOi Chuyen
Đây là câu khẳng định.
Ôn Noãn nghe vậy, trong lòng thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng mà nàng giả ngu: "Nguyên quán của ta là ở phủ Giang Hoài, đúng là không phải người kinh thành."
Nam bà bà nhìn nàng một cái, không cãi cọ, bà ấy tiếp tục nói: "Tuệ An quận chúa, bà lão có một thỉnh cầu, ngươi có thể dùng tử châu cứu tôn tử ta được không? Nếu Tuệ An quận chúa bằng lòng cứu tôn tử của ta. Đại ân đại đức này bà lão nguyện làm trâu làm ngựa hồi báo!
Ta có thể giúp Tuệ An quận chúa tiêu diệt người muốn bắt hồn của ngươi, người muốn khống chế ngươi, cũng có thể giúp ngươi ổn định thần hồn, như vậy sau này sẽ không còn ai nhìn thấu bí mật của ngươi, từ đó có ý đồ hại ngươi.
"Tuệ An quận chúa có mang theo ký ức của kiếp trước, chắc là ngươi biết rất nhiều đồ vật mà chúng ta không biết, người như ngươi nếu bị người mang rắp tâm bất lương phát hiện thì sẽ gặp phiền toái rất lớn."
Nam bà bà nói rồi nhìn Ôn Noãn, chờ nàng trả lời.
Về mây tía, Nam bà bà là xem qua một cuốn bí tịch cổ xưa của sư môn, nói mây tía là luông khí mang điềm lành, trăm vạn năm mới có thể hội tụ thành một sợi, nếu tích trữ vào trong tử châu thì con người có thể sử dụng.
Mây tía đó có thể tinh lọc vạn vật, thậm chí còn có thể khởi tử hồi sinh, chỉ là khởi tử hồi sinh cũng xem như nghịch thiên sửa mệnh, một viên tử châu tích trữ tràn đầy mây tía chỉ có thể sử dụng một lần.
Bà ấy cũng biết việc này là làm khó người khác, nhưng bà ấy thật sự cùng đường, đây là hy vọng duy nhất của bà ấy, bà ấy không muốn từ bỏ!
Cho nên Nam bà bà mới nói ra bản lĩnh của mình, bà ấy có thể giúp nàng ổn định thần hồn.
Ôn Noãn nghe vậy, trong lòng càng khiếp sợ hơn!
Ông trời, Nam bà bà có thể trực tiếp phi thiên đúng không!
Thế mà lại chỉ cần liếc mắt một cái là biết được bí mật của mình, thật sự là pháp lực vô biên.
Còn có Pháp Hoa đại sư lúc trước nữa, hình như ông ấy cũng biết chút gì đó.
Đột nhiên Ôn Noãn cảm thấy thế đạo này quá nguy hiểm, nàng muốn quay về hiện đại.
Những người đó lấy máu của nàng, tác pháp, người muốn khống chế hồn của nàng cũng là liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó phát hiện ra bí mật của mình sao?
Mặc dù trong lòng Ôn Noãn rất khiếp sợ, những không để lộ ra mặt, chuyện Nam bà bà nói thì Ôn Noãn tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Tử châu gì, tôi không có thứ đó! Cái gì mà ổn định thần hồn, tôi không hiểu Nam bà bà đang nói cái gì?! Tôi cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đều khá tốt. Ai muốn hại tôi? Từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị người khác hại, không sợ, cứ phóng ngựa lại đây là được! Nhìn xem hươu chết về tay ai?"
Ôn Noãn thật sự không có tử châu, lời này cũng không sai.
Nam bà bà nghe vậy cũng không có tức giận.
Ôn Noãn không thừa nhận mới là bình thường.
Bà ấy cũng không cãi cọ, chỉ nói: "Tuệ An quận chúa là dùng mây tía trong tử châu dung nhập vào trong máu, mây tía trong tử châu có thể tỉnh lọc tà khí, nên mới có thể cứu mang ngươi lần này. Ta biết là ta làm khó người khác. Rốt cuộc dùng mây tía trong tử châu cứu một mạng người thì sẽ hao hết mây tía, ngươi không nỡ cũng là bình thường. Ngươi yên tâm, mặc dù ta biết, nhưng ta sẽ không nói với người khác. Chỉ là lần này có hai người cùng nhau tác pháp, ta không biết một người khác là ai, nhưng mà pháp lực không tệ, chỉ sợ người nọ cũng biết bí mật của ngươi." On Noan:
Cho nên phủ nhận của nàng hoàn toàn không có tác dụng, người ta hoàn toàn không tin!
Cảm giác này sao lại tệ như vậy?!
Nhưng mà chỉ sợ mây tía mà Nam bà bà hiểu biết không giống với mây tía trên người mình.
Mấy tía trên người Ôn Noãn cũng không phải là mây tía dự trữ trong tử châu, sẽ sử dụng hết.
Nàng cảm thấy thân thể của mình có thể tự động sinh ra mây tía, hơn nữa mây tía này theo hai năm nay nàng trị bệnh cứu người, nó vẫn luôn thong thả tăng nhiều, trở nên càng nông đậm hơn.
Ngược lại là lấy không hết, dùng không cạn, cuồn cuộn không ngừng tái sinh.