Chương 118: Tới Tiền Gia Thôn Đón Người
Chương 118: Tới Tiền Gia Thôn Đón NgườiChương 118: Tới Tiền Gia Thôn Đón Người
"Đại nhân, muốn bắt cũng phải bắt tiểu nhị của Trân Bảo Các, hắn ta là đầu sỏ gây tội, chúng tôi thật sự biết sai rồi!"
Ở nha môn chịu thẩm vấn, cho dù không chết thì cũng mất một tầng da! Nghe nói những chiêu thức mà huyện lệnh đối phó với một vài tên trộm cắp rất là biến thái, sau khi những người đã từng là tiểu tặc được thả ra đã tỏ vẻ kiếp sau cũng không dám làm những việc này nữa!
Không thể không nói bọn họ đoán đúng rồi, mỗi ngày tiếp theo bọn họ đều trở đối tượng luyện võ của Âu Dương Hoài An, đau đớn muốn chết.
"Đưa toàn bộ về, thuận tiện niêm phong Trân Bảo Các rồi tra rõ!" Âu Dương Hoài An hưng phấn nóiI
Lôi Lập cầm dây thừng nhanh nhẹn trói mấy người lại với nhau.
Người cầm đầu thật sự sợ: 'Không phải, đại nhân, chúng ta bị cô nương này cướp lại, tại sao đại nhân không bắt nàng ta?"
Lôi Lập đạp một cái vào chân hắn ta: "Câm miệng, đó là phạt bạc, có hiểu hay không!"
Công tử đã từng nói, quan phủ thì phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp giàu cứu nghèo, diệt trừ kẻ ác giúp đỡ kẻ yếu, hắn ta không biết sao?
Không biết mà vẫn còn dám gây chuyện ở huyện Ninh Viễn sao?
Lôi Lập lôi kéo bọn họ rời đi giống như lôi trâu, mặc kệ bọn họ kêu oan.
Ôn Gia Thụy không nghĩ tới lại có liên quan đến tiểu nhị của Trân Bảo Các, nên há hốc mồm kinh ngạc: Quả nhiên là có tài thì không thể để lộ ral
Mọi chuyện đã giải quyết, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy: "Ôn thúc thúc về nhà sao? Vừa lúc ta có xe ngựa, tiện đường thì cùng nhau đi!"
Ninh Hoài Kiệt: ”..."
Đây có thật là Cẩn Vương không?
Cẩn Vương có thói quen ở sạch, cũng không cho phép ai leo lên xe ngựa của hắn đây sao?
Ninh Hoài Kiệt tò mò đánh giá Ôn Noãn một cái, ngoài việc có thể đánh nhau, thì vẻ ngoài rất nhỏ gầy, cũng không có gì đặc biệt, dù sao thì với độ tuổi này thì vẫn còn chưa hoàn toàn phát triển.
Chẳng lẽ là Thập Thất gia không thích quý nữ đa tài đa nghệ, dung nhan tuyệt sắc ở kinh thành, mà lại coi trọng tiểu cô nương này?
Chuyện này... Không có khả năng đâu!
Ôn Gia Thụy vẫy vẫy tay: "Không cần đâu, chúng ta đến Tiền gia thôn có việc."
Âu Dương Hoài An là huyện lệnh huyện Ninh Viễn, hắn ta đều quen thuộc toàn bộ huyện trấn cùng thôn làng, nghe xong lập tức nói: "Tiền gia thôn ở phía trước cũng không xa! Vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi!"
Một tay Nạp Lan Cẩn Niên cầm cái giỏ tre trên mặt đất lên: "Ôn thúc thúc không cần khách khí, đi thôi."
Người ta đã có thành ý mời như vậy, nếu như vẫn từ chối thì có vẻ như không biết điều.
Cuối cùng, hai người vẫn lên xe ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên.
Tiền gia thôn đúng là thật sự không xa, mới vừa lên xe ngựa không đến năm phút là đã đến cửa thôn.
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy xuống xe ngựa rồi từ biệt mấy người Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó đi về hướng nhà Tiền tú tài ở cuối thôn.
Nhà Tiền tú tài. Ôn nhu vừa mới đẩy một chiếc xe chứa đầy bông lúa vàng ươm từ ngoài ruộng trở về, nàng lại chuyển từng bó lúa chồng chất đến hậu viện, chờ đến buổi tối lại tuốt hạt.
Sau khi đã làm xong, nàng dùng tay đấm đấm tấm lưng bị đau nhức, nhìn thoáng qua sắc trời, thấy đã gần đến giữa trưa rồi, phải nhanh chóng nấu cơm, nếu không tú tài phu nhân lại nói nàng muốn cả gia đình bọn họ bị chết đói.
Nàng vội vàng đi đến phòng bếp.
Tiền Thành Vũ vừa lấy một ly nước sôi ở trong phòng bếp ra, hai người chẳng may va vào nhau, ly nước sôi nóng bỏng kia đều đổ vào trên người Ôn Nhu.
Trên người đau đớn nóng rát, Ôn Nhu không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng dùng tay run run hất bùn đất trên quần áo, rồi quạt gió để làm giảm nhiệt độ.
Tiên Thành Vũ phát hiện y phục bằng gấm trên người bị bùn đất trên người ôn nhu hất đến, khiến bị bẩn một chút, hắn ta nổi trận lôi đình!
Đây là quần áo hắn ta mới làm, tính toán sau khi ăn cơm xong sẽ đi gặp Mị Nương!
Tiện nhân này lại dám làm bẩn quần áo của hắn tal
Tiền Thành Vũ theo bản năng đá một chân vào bụng Ôn Nhu: "Tiện nhân, mắt mù à, ngươi dám làm bẩn quần áo ta! Người có đền được không hả?"
Ôn Nhu bị hắn dùng sức đá một cái như vậy, cứ thế ngã ra mặt đất phía sau một cái thật mạnh.