Chương 119: Dừng Tay
Chương 119: Dừng TayChương 119: Dừng Tay
Ôn Nhu đau bụng dữ dội, nhưng mà nàng cũng không dám che, vội vàng đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất, bò tới: "Thật xin lỗi, là do tôi không nhìn thấy huynh, huynh cởi quần áo ra, tôi sẽ giặt sạch sẽ giúp huynh."
Tiên Thành Vũ nhìn nàng đầy chán ghét, ném cái ly trong tay lên trên người nàng: "Tay cô dơ muốn chết, đừng chạm vào tôi!"
Vừa hay lúc này Tiền Tú Cẩm đi ra, ném một cái quần có vết máu ở chỗ đũng quần lên đầu Ôn Nhu: "Giặt quần áo đúng không? Vậy thì giặt sạch cái quần này luôn cho tôi! Nhớ giặt sạch sẽ một chút!"
Ôn Nhu ngửi được mùi máu tươi, chịu đựng không dám nôn khan, nàng kéo cái quần xuống, lập tức nói: "Tôi đi giặt ngay!"
Vợ tú tài nghe thấy tiếng mắng chửi của con trai, chạy ra từ trong phòng: "Làm sao vậy?”
"Mẹ, con đĩ này câu dẫn con, cố ý đâm vào người con, làm bẩn bộ đồ mới của con, con đang định mặc nó đi tham gia hội thơ! Con đã nói con di này chân tay vụng về, kêu nàng ta đền cho chúng ta hai lượng bạc, sau đó đuổi nàng ta đi! Đừng quấy ray con đọc sách, mẹ lại không vuil"
Hắn và Mị Nương tình đầu ý hợp, nếu để nhà nàng biết trong nhà mình có một cô con dâu nuôi từ bé, người cha vợ thương gia giàu kia chắc chắn sẽ không muốn nàng gả thấp cho mình.
Tuyệt đối không thể giữ lại con đĩ này!
Hắn phải tìm cách đuổi nàng ta đi!
Nhưng mà con đĩ thì vẫn là đĩ, hắn hất nước rửa chân vào người nàng ta, nhục nhã nàng ta đủ kiểu, thế mà nàng ta vẫn có thể nhẫn nhịn, chẳng có một chút lòng tự trọng nào!
Vợ tú tài nghe xong thì quăng cho Ôn Nhu một bạt tai, lại giơ tay lên dùng sức nhéo lỗ tai Ôn Nhu: "Thứ đĩ điếm này, ba ngày không đánh đã dám leo lên nóc nhà lật ngói! Thế mà lại dám con trai bà! Không phải đã bảo mày không được tới gần con trai tao ảnh hưởng đến việc đọc sách của nó sao? Mày cái thứ đê tiện này đừng tưởng bở rằng làm như thế thì có thể trở thành chính thất của con trai tao, mày chỉ xứng làm thiếp, chỉ có thể gả vào làm trâu làm ngựa cho nhà tao!"
Đương nhiên bà ta không muốn thả chạy con đĩ này, đuổi nó đi thì trong nhà nhiều việc như thế ai làm bây giờ? Hoa màu trong đất mới thu hoạch được một nửa thôi!
Mua một nha hoàn về sẽ phải tốn tận năm lượng bạc!
Hơn nữa nha hoàn được mua về chưa chắc đã làm việc tốt như nàng ta.
"Không có, con không có, con đang chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu cơm, không nghĩ tới công tử lại đi từ bên trong ra." Ôn Nhu lắc lắc đầu, vẻ mặt rơi lệ.
"Con đĩ, mày còn dám giảo biện! Không đánh mày thì mày không chịu thành thật!" Vợ tú tài vươn tay ra, dùng sức nhéo Ôn Nhu, Ôn Nhu co rúm người lại, không dám chạy cũng không dám phản kháng càng không dám kêu đau, khóc thành tiếng, chỉ cần phản kháng thì sẽ bị đánh mạnh hơn.
Thậm chí mẹ chồng còn đòi nàng hai lượng bạc, muốn đuổi nàng đi!
Trong nhà không còn bạc, nàng không thể đi!
Ôn Nhu cắn chặt răng, yên lặng khóc.
Nhà Tiền tú tài ở đầu thôn, hai người Ôn Gia Thụy và Ôn Noãn rất mau đã đi đến.
Hai người còn chưa tới gần, đã nghe được tiếng chửi rủa truyền đến từ bên trong.
Sắc mặt hai người thay đổi, nhanh chóng chạy tới.
Cửa viện đang đóng, Ôn Gia Thụy ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp dùng một chân đã văng. Chỉ thấy Ôn Nhu quỳ trên mặt đất, bà Tiền túm lấy đầu tóc của Ôn Nhu, không ngừng mắng nàng, mắng đến chỗ tức giận còn quăng cho nàng một bạt tai.
Tiên Thành Vũ đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt âm ngoan tươi cười.
Tiên Tú Cầm đứng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Mẹ, đừng vả vào mặt, hoa màu dưới đất mới thu hoạch được một nửa! Nàng ta còn phải xuống đất, bị người ngoài nhìn thấy thì không ổn! Mẹ tùy tiện đánh nàng ta một trận, bỏ đói nàng ta mấy ngày là được!"
Ôn Nhu quỳ gối ở chỗ đó, đôi tay ôm lấy đầu, yên lặng nhận hết tất cả.
Mắt Ôn Gia Thụy đỏ lên, xông lên quát một tiếng chói tai: "Dừng tay!"