Chương 1176: Dùng Người Thì Không Nghỉ Người
Chương 1176: Dùng Người Thì Không Nghỉ NgườiChương 1176: Dùng Người Thì Không Nghỉ Người
Nạp Lan Cẩn Niên đem chuyện của Vương Kiêu kể ra.
Hoàng thượng nghe xong cũng kinh ngạc: "Hóa ra là vậy!"
Thật ra trong lòng ông đối với Vương Kiêu cũng không có quá nhiều hảo cảm, chỉ có điều nếu ông ấy quy hàng thì hiển nhiên cũng có công!
Ông từ trước đến nay đều chuyện nào ra chuyện đó.
Hơn nữa ông tin thế giới này, người nào cũng đều có thể dùng được, chỉ cần ngươi đặt người đó ở đúng vị trí thôi.
Nhưng mà nếu người nằm vùng kia thật sự do phụ hoàng xếp vào, vậy thì Vương Kiêu thật sự là một người trung thành.
Như vậy ít nhất đã chứng minh Vương Kiêu không phải là người gió chiêu nào theo chiều đó, đầu cơ trục lợi!
"Mẫu hậu, người có từng nghe phụ hoàng đề cập đến danh sách của những người nằm vùng không."
Đoạn thời gian phụ hoàng trước khi lâm chung ốm đau nằm ở trên giường, đều là Thái hậu ở bên cạnh tự mình chăm sóc.
Thái hậu lắc đầu: "Ai gia chưa từng nghe qua, từ trước đến nay ai gia đều không quan tâm đến mấy chuyện này."
Tiên hoàng cũng đã từng nói với bà vê chuyện triêu chính, nhưng bà đã lập tức nói sang chuyện khác.
Cũng bởi vì như vậy, tiên hoàng mới vô cùng kinh trọng bà.
Hoàng thượng cũng kính trọng vị mẫu hậu còn trẻ hơn so với ông, đây cũng không phải không có nguyên nhân.
Thái hậu biết rất rõ vị trí của mình, nên làm gì và không nên làm gì, chưa từng có việc nào vượt qua phép tắc.
Cũng không có vì nhà mẹ đẻ mà âm thầm tranh giành cái gì, đã có bà là Thái hậu ở trong cung, bà không tranh thì Hoàng thượng cũng sẽ trọng dụng.
Không năng lực, mà bà còn tranh giành, nói không chừng đó chính là tai họa!
Thế gia đại tộc trăm năm bị hậu đãi quần là áo lụa khiến cho suy sụp ở đâu cũng có.
Không có năng lực thì phải an phận giữ kỷ luật, bảo vệ tước vị của mình là được.
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc, tất cả mật hàm của tiên hoàng cùng tất cả tuyệt mật gì đó, ông đều đã xem hết, cũng không phát hiện phần danh sách ở trong miệng Thập Thất nói.
"Vương tướng quân có tín vật của tiên hoàng trong tay không?"
"Không có, khi đó ông ấy ở trên chiến trường bị thương quá nặng nên bất tỉnh rồi được người cứu giúp. Vì để lấy niềm tin của Hoài Nam vương nên trên người ông ấy không lưu lại những gì có thể chứng minh thân phận của ông ấy. Ông ấy còn nói chỗ của phụ hoàng có danh sách."
Nếu phụ hoàng để lại danh sách có thể chứng minh thân phận của ông ấy, vậy thì thật sự ông ấy không cần giữ tín vật.
Nhưng mà phụ hoàng đã mất nhiều năm như vậy, phần danh sách kia cũng không biết phụ hoàng đã giấu ở chỗ nào.
anzhuo rốt cuộc là ý gì?
Giữa An cùng zhou, môi phụ hoàng mấp máy nhưng không có phát ra thanh âm, có lẽ đã thiếu một chữ.
Hoàng thượng suy nghĩ: "Nếu tiên hoàng đã cử người đi nằm vùng, vậy ban thưởng ngày mai sẽ lớn hơn một chút. Vậy phong chức nhị phẩm Vệ quốc Đại tướng quân đi! Để trẫm nghĩ lại xem rốt cuộc phụ hoàng cất phần danh sách kia ở đâu!"
Hoàng thượng là người biết bổ nhiệm.
Nạp Lan quốc giờ phút này thật sự đang thiếu võ tướng văn võ song toàn.
Nếu Vương Kiêu là người của tiên hoàng sắp xếp, hơn nữa còn sống hơn ba mươi năm, trở thành con rể của Hoài Nam vương, ở phủ Hoài Nam vương hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng vẫn không thay đổi ý định ban đầu.
Người như vậy thật sự là một lòng hướng về quốc gia, cũng là người có thể trọng dụng.
Hoàng thượng cũng không nghi ngờ Vương Kiêu sẽ nói dối. Dù sao nếu ở chỗ tiên hoàng có danh sách thì đó là bằng chứng.
Chỉ là Vương Kiêu không biết tiên hoàng cũng không nói rõ danh sách kia ở chỗ nào, cho nên ông sẽ không dám nói dối, đánh cược tiền đồ của mình, đây chính là tội khi quân.
Chỉ bằng chức vị hiện tại của An Quốc công thì ông ấy cũng không ngốc đến mức tìm cớ khi quân.
Quan trọng nhất chính là, khi tiên hoàng lâm chung, thật sự có nhắc đến một danh sách, chỉ là tiên hoàng bệnh quá nặng nên chưa kịp nói rõ ràng.
Hoàng thượng cảm thấy có lẽ nên đi đến mật thất cùng khố phòng để tìm di vật của tiên hoàng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Không có danh sách của phụ hoàng để lại, chỉ sợ đại thần trong triều không phục, hoàng huynh không sợ rắc rối sao?"
Dù sao ở trong mắt văn võ bá quan cả triều thì Vương Kiêu chính là một kẻ tiểu nhân phản bội triêu đình để nương nhờ Hoài Nam vương, sau đó lại phản bội Hoài Nam vương, tìm triêu đình làm nơi nương tual
Người như vậy vốn dĩ đã khiến người ta xem thường.
Cho dù chức vị của ông cao, nhưng mọi người bên dưới cũng không phục ông!
Hoàng thượng khoát tay áo: "Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng! Triêu đình đúng là thiếu tướng tài, nếu là người của tiên hoàng, lại còn từng chịu nhục nhiều năm như vậy, đáng lẽ ra phải nên trọng dụng. Nếu không chẳng phải đã khiến lòng của những người trung thành nguội lạnh sao?"
Vẫn là câu nói kia, người nào cũng đều có thể sử dụng được, chỉ là tùy thuộc vào vị trí ngươi đặt hắn vào nơi nào thôi!