Chương 1177: Cuộc Đời Này Không Then
Chương 1177: Cuộc Đời Này Không ThenChương 1177: Cuộc Đời Này Không Then
Hoàng thượng cũng có suy nghĩ riêng, ông ban thưởng phong tước như vậy đã biểu lộ sự tin tưởng của ông dành cho Vương Kiêu khi mà danh sách kia vẫn chưa tìm thấy, như vậy phần tin tưởng này sẽ khiến Vương Kiêu cảm động.
Hoàng đế phải biết dùng mưu trí, biết sử dụng lòng người, điều này xem như một trong các thuật đế vương.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong cũng không có ý kiến.
Chức vị của cữu công gia của tiểu nha đầu càng cao càng tốt.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời khỏi hoàng cung, Hoàng thượng chui vào dưới long bàn, quỳ trên mặt đất nhìn xung quanh một lần.
"An... Zhuo... Rốt cuộc là cái bàn nào!"
Long bàn này không có!
Lâm công công: "Hoàng thượng, nếu không ngài để cho nô tài tìm? Hoàng thượng muốn tìm cái bàn nào?"
Hoàng thượng: "Tất cả bàn ở trong cung mà tiên hoàng từng dùng qua đều đi tìm hết!"
"bạt"
Chuyện này có liên quan đến trong sạch của cữu công gia của Tuệ An quận chúa, nên Lâm công công cũng không sợ phiền phức.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng Ôn Gia Thụy cùng Vương Kiêu đã cùng nhau tiến cung diện thánh.
Hôm nay Ôn Noãn phải đi ra ngoại ô xem cửa hàng cùng nhà ở đã xây dựng đến đâu, Nạp Lan Cẩn Niên cũng đưa nàng đi nên hai người không có đến lâm triều.
Ôn Gia Thụy cùng Vương Kiêu đi trên con đường sạch sẽ trong cung.
Ngự Lâm quân tinh thần phấn chấn đứng ở hai bên, ba bước một binh, năm bước một trạm gác!
Trong lòng Vương Kiêu đầy cảm xúc ngổn ngang, ông đã trông ngóng được trở về nơi này để phục lệnh hơn ba mươi năm!
Không ít ánh mắt của quan viên dừng ở trên người Vương Kiêu, đánh giá tò mò, trong lòng cũng đoán được thân phận của đối phương.
Trong lòng Lý thừa tướng có suy đoán, nhịn không được tiến lên tìm hiểu: "An quốc công, vị này là?"
Ôn Gia Thụy mỉm cười giới thiệu: "Vị này chính là Vương Kiêu Đại tướng quân."
Vương tướng quân?
Đây chẳng phải là kẻ đã phản bội triều đình thân thiết với Hoài Nam vương, thậm chí còn là con rể rất được tin tưởng saol
Sau này lại phản bội Hoài Nam vương, quay đầu về triều đình, là cỏ đầu tường?
Trong lòng Lý thừa tướng xem thường, nhưng bên ngoài vẫn cười nói điềm đạm: "Ha ha, hóa ra là Vương đại tướng quân nổi danh lây lừng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Ta đã sớm nghe nói con rể của Hoài Nam vương là vị mãnh tướng mà ông ta tin tưởng nhất! Hôm nay được gặp Vương Đại tướng quân quả nhiên người cũng như tên!"
Lời này nói cho cùng, nghe như là đang khen nhưng thật ra lại có hàm ý châm chọc!
Rất nhiều người đều nhìn lại đây, ánh mắt mang theo châm biếm, khinh bỉ. Người như vậy, da mặt còn dày hơn tường thành, thế mà còn dám vào cung!
Đây là muốn đến nhận thưởng sao?
Vương Kiêu không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người.
Trong chốc lát, Hoàng thượng lấy ra danh sách của tiên hoàng thì mọi người sẽ không nhìn ông ấy như vậy nữa.
Ông gật đầu, lạnh lùng đáp lại một câu: "Hóa ra là Lý thừa tướng, mạt tướng cũng ngưỡng mộ đã lâu! Thừa tướng đại nhân là người ở địa vị cao, chắc chắn là người có nhiều thành tựu với quốc gia!"
Khuôn mặt Lý thừa tướng lạnh xuống.
Tuy ông ta làm Thừa tướng, nhưng là từ khi nữ nhi trở thành quý phi, Nhị hoàng tử cũng lớn lên, mấy năm nay cũng bị Hoàng thượng tước bỏ rất nhiều quyền lực.
Nếu không phải vài năm này ông ta luồn cúi, chỉ sợ chức vị Thừa tướng đã sớm bị Hoàng thượng tìm ra lỗi sai mà cách chức rồi!
Có nhiều công lao? Nhưng giờ ông ta cũng chỉ là vật trang trí!
Trong triều trên dưới không người nào không biết.
Vương Kiêu nói lời này, rõ ràng chính là đã đâm vào vết thương của ông ta!
"Không dám nhận có nhiều thành tựu, nhưng hơn mười năm qua ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với triều đình, luôn cẩn thận chứ chưa từng có thay lòng đổi dạ! Đó là sự thật, thế là đủ! Lão phu nói có đúng hay không vậy Vương tướng quân?”
"Đương nhiên! Không quên ý định ban đầu, cho đến lúc chết!"
Văn võ bá quan đứng gần đó suýt chút nữa đều nhịn không được phẫn nộ.
Văn nhân thanh cao, võ tướng trung thành, giờ phút này trong lòng họ đều rất khinh thường ông!
Vì sao có thể không biết xấu hổ mà nói không quên ý định ban đầu, cho đến lúc chết?
Ông ấy sợ bản thân sẽ không chết già sao?
Nếu Vương Kiêu liều chết bảo vệ Hoài Nam vương phủ, cuối cùng chết trên chiến trường thì ít nhất bọn họ còn sẽ liếc mắt nhìn ông một cái.
Nhưng mà, biết rõ đã không thể cứu vãn còn phản chủ quy hàng, người như vậy xứng được người khác kính trọng sao?
Quả thật là tiểu nhân đê tiện, dù có bị thiên đao vạn quả cũng không cảm thấy đáng thương.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của mọi người, Vương Kiêu thẳng lưng, cuộc đời này của ông chưa từng làm gì có lỗi với triều đình!