Chương 1196: Viện Nhà Nông Sạch Se
Chương 1196: Viện Nhà Nông Sạch SeChương 1196: Viện Nhà Nông Sạch Se
Nếu không phải bà còn bận nấu cơm cho cha chồng thì bà cũng sẽ đi đến phụ giúp vợ Đại Xuân một chút, sợ một mình vợ Đại Xuân không lo hết mọi việc!
Thím Phùng gật gật đầu, bà ấy cũng sợ để khách đợi lâu.
Liên cầm đồ vội vàng trở về nhà.
Buổi tối lấy được tiên công lại đến trả một ít bạc trước.
Chẳng qua nhiều đồ như vậy, không phải 150 văn thì chắc chắn là không đủ, riêng gạo trắng thôi cũng đã phải bốn năm chục văn một cân.
Nhưng bà không sợ, mỗi ngày có 150 văn tiền công, nghe nói có thể làm hai mươi ngày, bà ấy tính không ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tóm lại là rất nhieul
Đã đủ vài tháng tiền thuốc.
Cha mấy đứa nhỏ bán sọt tre linh tinh cũng chỉ có thể kiếm chút tiên gia dụng.
Việc này vẫn là vợ thôn trưởng giới thiệu bà đi làm.
Đấn lúc đó lại đưa cho vợ thôn trưởng 600 văn.
"Ta chỉ là có lòng tốt, nói những lời thật lòng! Người ta giàu có quen rồi! Ăn chính là sơn hào hải vị, sao có thể quen ăn cơm canh đạm bạc của các ngươi? Có khi thật sự sẽ bị tiêu chảy!"
"Phil Ăn đồ nhà ngươi mới có khả năng bị tiêu chảy, vợ Đại Xuân sạch sẽ cẩn thận, không giống như ngươi!" Vừa lôi thôi lại ham ăn biếng làm!
Vợ thôn trưởng nói xong xoay người trở vê sân nhà mình, cầm lấy bồn gỗ tiếp tục vo gạo nấu cơm.
Vợ Đại Ngưu còn muốn nói gì đó, nhưng bà ta lại không dám cãi nhau với vợ thôn trưởng.
Con trai của bà ta còn đi theo thôn trưởng học biết chữ nữa!
Vợ Đại Ngưu nhìn bóng lưng vợ trưởng thôn mà thầm hận, không hiểu vì sao vợ trưởng thôn lại giới thiệu nhiều người trong thôn đến làm việc ở trại trân châu mà bản thân bà ta lại không được giới thiệu!
Là bởi vì chính mình chạy nạn lại đây, bị Đại Ngưu nhặt về nhà, cho nên bà ta khinh thường mình saol
Nhưng mà vợ của Đại Xuân cũng là chạy nạn đến!
Dựa vào cái gì chỉ khinh thường một mình bà ta chứ?!
Suốt ngày tìm lấy cớ trợ cấp cả nhà Đại Xuân!
Vợ Đại Xuân chỉ có một đứa con trai, vẫn là một cái ma ốm, về sau không chừng thành hộ tuyệt tử, có cái gì tốt mà phải giúp đỡ?
Bản thân bà ta có ba đứa nhi tử có tiền đồ, nhưng lại không thấy vợ thôn trưởng giúp đỡ một chút!
Hừ, chờ con trai bà ta tương lai thi đậu cử nhân, làm quan lớn, vợ thôn trưởng lúc đó muốn trèo cao cũng trèo cao không nổi!
Trong lòng vợ Đại Ngưu vẫn thấy tức giận.
Bà ta xoay chuyển tròn mắt, gọi đứa con trai út mới 6 tuổi của mình, dặn dò vài câu.
Đứa nhỏ kia nghe xong thì nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Nhất định không thể để một nhà Đại Xuân lọt vào mắt quý nhân, nếu như có thể làm việc nhiều năm ở trại trân châu, vậy thì chắc chắn điều kiện sẽ vượt qua cả nhà bà tai
Bên kia Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên dưới sự dẫn đường của cô bé, đi bộ khoảng mười lăm phút thì đến một ngôi làng gần đó.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, nhà ta tới rồi!" Nữ hài đẩy cổng trúc ra.
Đây là một căn nhà nhỏ bình thường với một bức tường gạch nung được bao phủ bởi dây mướp hương dày đặc.
Có lẽ là bởi vì mùa vụ sắp kết thúc nên trên dây dưa cũng không còn quá nhiều dưa.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua rồi nhấc chân đi vào.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng bước vào theo sau, nhưng cửa sân có hơi thấp, chỉ cao khoảng 1,8 mét, hắn phải cúi đầu mới có thể đi qua.
Bé gái: "Ca ca xinh đẹp thật cao lớn!"
Ôn Noãn cười, sau đó đánh giá nhìn quanh sân.
Khoảng sân rất sạch sẽ, dọc theo góc tường trồng nhiều cây hoa, nào là cúc dại, dừa cạn, hướng dương, đỗ quyên, ... tô điểm thêm cho khoảng sân nhỏ này một màu sắc khác.
Trong sân còn có một con gà mái già với đàn gà con lông vàng óng đang đi kiếm ăn.
Trong góc, trên mái nhà có chiếu tre, rổ, rá và các thứ linh tinh khác, trên đó có một số khoai lang khô, rau khô, đậu khô, đậu que và các thứ khác.
Nhìn thoáng qua có thể biết nữ chủ nhân trong nhà là một người chăm chỉ cần mẫn, xử lý căn nhà cũ nát này thật ấm áp.
Ôn Noãn còn thấy sau nhà có một vườn rau xanh tốt.
Thím Phùng nói là đi hái rau, xem ra là đi mượn gạo.
Nàng hiểu.
Phùng Tử Đồng nói với hai người: "Tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp, hai người vào nhà ngồi một chút đi!"
"Được!" Ôn Noãn đồng ý.