Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1191 - Chương 1197: Không Muốn Uống Thuốc

Chương 1197: Không Muốn Uống Thuốc Chương 1197: Không Muốn Uống ThuốcChương 1197: Không Muốn Uống Thuốc

Người trong phòng lúc này cũng nghe thấy trong sân có động tĩnh, một nam nhân trung niên đi ra, nhìn thấy Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên thì giật mình.

Bị doạ bởi vì khí chất trên người bọn họ.

Đằng sau nam nhân là một cậu bé, rất gầy, chỉ khoảng ba bốn tuổi, khẽ thò đầu ra, đánh giá Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên.

Đôi mắt to và sáng, không có sự sợ hãi, chỉ có sự tò mò.

"Đại muội, hai vị này là?" Nam nhân nhìn ve phía nữ nhi của mình.

"Cha, đây là chủ nhân của hồ nước kia, con mời bọn họ tới nhà của chúng ta ăn cơm!"

Phùng Tử Đồng quay đầu lại nói với Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên: "Tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp, đây là cha của ta, cha ta là Phùng Đại Xuân, còn đây là đệ đệ của ta! Lâm Lâm, chào hỏi đi!"

Cậu bé tên Phùng Tử Lâm lúc này đứng dậy, học theo tỷ tỷ hô một tiếng: "Tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp!"

Nam nhân theo bản năng chà tay vào ống quần: "Thì ra hai vị là chủ nhân của hồ nước, mời hai vị vào nhà ngồi, bên ngoài trời nắng to!"

Ôn Noãn cười nói: "Phùng đại thúc, mạo muội tới chơi, quấy rầy! Mong rằng ngài đừng trách móc."

"Không quấy ray không quấy ray mau mời vào!" Phùng Đại Xuân lập tức nói.

Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên cùng nhau đi vào.

Trong phòng có chút lộn xộn, là bởi vì trên mặt đất bày biện một đống sot tre, còn có nửa cái khay mới đan được một nửa.

Bên cạnh còn đặt vài cái giỏ tre, giỏ rau, cái ky, đã được đan xong, hẳn là thành quả lao động sáng hôm nay của nam nhân này,

Sau khi ông ấy vào nhà, ông ấy vội dọn dẹp mấy thứ này, vừa dọn dẹp vừa nói: "Thật xin lỗi, bên ngoài trời quá nắng nên hôm nay tôi liên ở trong phòng làm những thứ này!"

Ôn Noãn cười nói: "Không sao."

"Hai vị ngồi trước đi, ta thu thập mấy thứ này lại một chút." Nam nhân chỉ vào chiếc ghế dài bằng tre.

Gia cụ trong phòng đều được làm từ cây trúc, bên trên không dính một hạt bụi, Ôn Noãn lập tức liền nghĩ tới tình cảnh khi nàng vừa mới xuyên qua.

Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống.

Phùng Đại Xuân nhanh chóng nhặt mấy thứ đồ làm bằng trúc bỏ vào trong phòng.

Sau đó lại ôm đống sọt tre dài trên mặt đất đi ra ngoài phòng, xấu hổ nói: "Hai vị ngồi đi, tôi đặt mấy thứ này ra bên ngoài:"

Ôn Noãn gật đầu: "Thúc cứ làm đi!"

Phùng Tử Đồng bưng hai chén nước đặt ở trước mặt họ: "Ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp uống nước!"

"Được!" Ôn Noãn cười nói.

Ôn Noãn bưng bát nước to lên, hớp vài ngụm rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Nạp Lan Cẩn Niên cũng bưng chén lên uống hai ngụm.

Nàng nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên: "Có cảm thấy quen không?”

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu. Chẳng qua ngày đó nha đầu này nhìn chằm chằm vào mình, làm mình uống hết cả một bát nước tol

Bụng đều bị chứa đây.

Lúc này Viên quản gia cũng mang theo một túi bột mì khoảng 30 cân, một cái giỏ tre bên trong đặt một ít thịt cá, hai miếng vải bông và một phong bạc lại đây.

Ông đặt đồ vật xuống.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái: 'Chỗ này không cần ngươi nữa'.

Viên quản gia: "Vâng".

Viên quản gia ủ rũ cụp đuôi rời đi.

Một lát sau, phụ nhân mang theo một rổ đồ vật trở lại, trong tay bà ấy còn mang theo một con gà mái.

Phùng Tử Đồng nói: "Ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp, hai người ngồi chơi, ta đi giúp mẹ nấu cơm! Đệ đệ, đệ tiếp đón khách một chút nhét"

Nói xong nàng lập tức chạy ra ngoài.

Phùng Tử Lâm: '..."

Cậu bé bốn tuổi ngơ ngác, tiếp đón?

Tiếp đón như thế nào?

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức chạy vào nhà lấy ra hai viên kẹo, đưa cho Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên: "Tỷ tỷ, ca ca, ăn!"

Nạp Lan Cẩn Niên: "I!I"

Lại là kẹo?

Hắn cảnh giác liếc nhìn Ôn Noãn một cái: Hắn không muốn ăn!

Ôn Noãn thiếu chút nữa bật cười, nàng cười nói với Phùng Tử Lâm: "Vừa rồi tỷ tỷ của đệ đã mời tỷ tỷ và ca ca ăn rồi, chúng ta không ăn, để lại cho Tử Lâm ăn! Kẹo này là Tử Lâm uống thuốc đắng xong sẽ ăn sao?"

"Vâng. Thuốc rất đắng, Lâm Lâm không muốn uống!"

"Vậy để tỷ tỷ xem đệ bị bệnh gì nhé, tỷ tỷ biết y thuật nha, chữa khỏi bệnh thì sẽ không cần phải uống thuốc đắng nữa."

"Được nha ! Được nha! Đệ không muốn uống thuốc!" Phùng Tử Lâm vui vẻ nói.

"Vậy đệ đặt tay lên bàn đi."
Bình Luận (0)
Comment