Chương 1204: Bồi Thường Là Được Chứ Gì?
Chương 1204: Bồi Thường Là Được Chứ Gì?Chương 1204: Bồi Thường Là Được Chứ Gì?
Nếu như có thể mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm, leo lên quan hệ với một người giàu có phú quý như vậy, sau này nhi tử của mình thi đậu tiến sĩ, có quý nhân nâng đỡ, nói không chừng cũng có thể làm thừa tướng!
Bà ta lúc này cũng ngửi được mùi thịt, thèm đến mức bà ta đều muốn chảy nước miếng!
Đấn lúc đó kêu nhà Đại Xuân bưng những món ăn còn lại vê nhà mình?
Phùng Đại Xuân nhíu mày, một nồi gà to như vậy, vừa nhìn liền biết là con gà béo, ít nhất cũng phải hơn năm cân.
Ông ấy còn thấy thịt gà có màu vàng trứng, loại gà sắp đẻ như vậy cầm đi trong thành bán cũng được ít nhất 30 văn một cân, dù sao là gà sắp đẻ trứng, hai quả trứng gà cũng đã có giá năm văn.
Cho nên con gà kia không phải hơn một trăm văn thì tuyệt đối mua không được.
"Tẩu tử, một con gà 50 văn, ngươi mua ở đâu ra? Thôi, ngươi bưng nồi thịt gà này về đi, sau đó đền cho chúng ta một trăm văn! Ta cũng không lấy nhiều bạc của ngươi! Hơn nữa Hổ Tử là cố ý phun nước miếng, nó còn nhỏ, ngươi phải dạy dỗ lại nó!"
Phùng Đại Xuân nghĩ, vợ thôn trưởng bán đồ cho nhà mình đều luôn lấy ít bạc.
Nhưng nhà bọn họ cũng không thể cứ như vậy, sau này có bạc sẽ trả, không có bạc liền trả bằng những thứ có giá trị tương đương.
"Một trăm văn? Đại Xuân, sao ngươi không đi đoạt luôn? Ta nghe rõ vợ thôn trưởng bán con gà này cho các ngươi với giá 50 văn, ngươi há mồm liền muốn nâng bạc lên gấp đôi, sao ngươi lại tham lam như vậy? Mọi người cùng ở chung một thôn! Ngươi muốn hố ta như vậy sao, nếu như là những người khác, vậy không phải người sẽ càng đòi nhiều bạc hơn sao?! Ngươi làm vậy rõ ràng là lừa đảo!" Vợ Đại Ngưu trừng mắt nhìn vào phòng trong, lớn tiếng nói!
Hừ, thứ không biết xấu hổ, dám thu một trăm văn của mình, xem chính mình vạch trân gương mặt thật của hắn như thế nào, làm quý nhân bên trong nhìn rõ gương mặt thật của hắn!
Trong lòng phản cảm với hắn, sau đó chính mình sẽ có cơ hội.
Phùng Đại Xuân đỏ mặt, ông ấy cũng không biết vợ thôn trưởng bán con gà này cho nhà mình chỉ thu 50 văn!
Thím Phùng ở trong phòng nghe xong cũng sốt ruột, bà ấy cười nói xin lỗi với Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên: "Hai vị, ta đi ra ngoài một chút. Thật sự xin lỗi!"
Cũng không thể để chồng mình cãi nhau với một người phụ nữ.
Thim Phùng nói xong vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua người phụ nữ bên ngoài.
Người phụ nữ kia xuất hiện nhanh như vậy, không chừng đã ở bên ngoài sân chờ sẵn.
Hơn nữa lời nói của bà ta cũng quá rõ ràng, nếu như Ôn Noãn nghe không rõ lời này là nói với nàng và Nạp Lan Cẩn Niên, vậy thì nàng đã sống uổng phí hai đời.
Bà ta đang cố ý bôi đen nhà Phùng Đại Xuân trước mặt nàng đây mài
Ôn Noãn nhớ rõ vừa rồi khi tiểu nha đầu kia đưa mình về nhà, nàng liền thấy người phụ nữ kia lấp ló đứng nhìn ở cách đó không xa.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng đứng lên đi ra ngoài.
Thím Phùng đi ra nói với Đại Ngưu: "Ngươi cũng thấy gà này là ta vừa rồi mua ở chỗ vợ thôn trưởng, vợ thôn trưởng thật sự nói là 50 văn, nhưng đó là bà ấy thương tiếc nhà ta mới thu ít. Nhưng ta cũng không thể làm bà ấy lỗ vốn, vốn dĩ tính toán sẽ trả một trăm văn, hiện tại thu một trăm văn của ngươi, như vậy cũng chưa tính tiền nấm. Cha mấy đứa nhỏ cũng không lấy nhiều hơn đồng nào."
Vợ Đại Ngưu thấy hai người Ôn Noãn đi ra, tỏ ra ấm ức nói: "Vợ thôn trưởng thu các ngươi 50 văn, ngươi lại muốn thu của ta một trăm văn, vợ thôn trưởng đều biết ở cùng một thôn phải nói chuyện tình cảm, nhưng các ngươi lại hố ta thêm 50 văn, như vậy cũng quá đáng, nhưng ta cũng không trách các ngươi, dù gì cũng ở chung cùng một thôn, một trăm văn thì một trăm văn!"
Bà ta ra vẻ hào phóng móc ra một xâu tiên, đưa cho vợ Đại Xuân.