Chuong 1206: Thanh Toan Xong
Chuong 1206: Thanh Toan XongChuong 1206: Thanh Toan Xong
Phùng Tử Đồng lúc này mở miệng nói: "Hổ Tử, vừa rồi ở trong phòng ngươi nhặt bạc của vị ca ca xinh đẹp này, ngươi còn không nhanh lấy ra!"
Hổ Tử trốn ra sau lưng vợ Đại Ngưu, lè lưỡi nói với Phùng Tử Đồng: "Lêu lêu lêu, mẹ ta nói, nhặt được bảo vật ở trên mặt đất thì hỏi trời mà lấy!"
Nhặt bạc của quý nhân ư? Vợ Đại Ngưu nghe vậy hoảng sợ, bà ta nhanh chóng kéo con trai đang trốn ở sau lưng mình ra tới: "Sao con nhặt được bạc của người khác mà không biết trả lại? Mẹ nói những lời này khi nào! Đại ca của con không phải đã dạy con không được nhặt của rơi rồi sao? Mau trả bạc lại cho người khác!"
Vợ Đại Ngưu lo lắng con trai khóc nháo, dán miệng vào tai Hổ Tử nói một câu, sau đó bà ta móc một thỏi bạc từ trong lòng ngực Hổ Tử ra, vừa thấy thế mà lại là năm lượng, trong lòng bà ta có chút không tha.
Bà ta siết chặt tay, sau đó mỉm cười đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn thấy tất cả những biểu cảm nhỏ trên mặt bà ta, nàng mỉm cười nhận lấy.
Thím Phùng bưng một nồi thịt gà đi ra: "Đây, vợ Đại Ngưu, ngươi lấy nồi thịt gà này rồi về đi!"
Vợ Đại Ngưu không nhận, bà ta nghĩ đến những lời Ôn Noãn nói vừa rồi, bà ta cho rằng Ôn Noãn không tin mình, không khỏi nói: "Có thể cô nương đã hiểu lầm ta! Thím Phùng, ngươi nói một chút đi, có phải vợ thôn trưởng đã bán con gà này cho ngươi với giá 50 không? Ta không nói dối nha! Ta cũng không phải là người như vậy! Việc này không phải chỉ là vì Đại Xuân bảo ta bồi thường một trăm văn nên ta mới không vui sao? Cô nương, ngươi phải tin ta, con gà kia thật sự chỉ có 50 văn, ta là thật tình muốn nhận lỗi! Nhà ta không phải là người vô lễ như vậy!"
Ôn Noãn cười nói: "Vợ thôn trưởng bán cho thím Phùng con gà này với giá 50 văn, nhưng đó là gà còn sống!
Nhi tử của ngươi làm bẩn một nồi gà đã được nấu chín, đầy đủ các nguyên liệu.
Lao động được tính theo giờ, trước khi nôi gà được bưng lên bàn. Nấu nướng phải mất ít nhất ba mươi phút đúng không?
Thím Phùng làm việc ở trại trân châu tiên công là một trăm văn một ngày, một ngày làm việc bốn giờ, tiền công hơn nửa giờ là hai mươi văn!
Sau đó nấm có giá mười lăm văn, củi gạo mắm muối có giá năm văn, nồi ngói kia giá 30 văn, tổng cộng những thứ này cũng phải 50 văn!
50 văn cộng thêm 20 văn lại thêm 50 văn, tổng cộng là 120 văn, cho nên vị đại thẩm này, nếu như ngươi có tâm bồi tội, hẳn là phải trả 120 văn mới đúng! Phùng đại thúc chỉ thu ngươi một trăm văn là đã nể mặt tình cảm cùng thôn rồi!
Hơn nữa bà ấy còn đưa cả tình cảm của vợ thôn trưởng cho ngươi! Ta nghĩ, ngươi sẽ không không biết một con gà béo như vậy cầm đi trong thành bán cũng đã có giá ít nhất 150 văn chứ?!
Cho nên, nồi gà này thật ra đáng giá 220 văn, ngươi chỉ đền 100 văn có phải đã được lời rồi hay không? Đại nương, ngươi nói ta tính có đúng hay không?”
Vợ Đại Ngưu bị Ôn Noãn nói cái này 50 văn, cái kia hai mươi văn, tính đến đầu đều choáng váng!
Bà ta đỏ bừng cả mặt, không ngờ Ôn Noãn lại nói như vậy.
Bà ta nghĩ đến cái gì đó, sau đó nhanh chóng nhận sai: "Cô nương nói đúng, là do ta sai rồi, ta cho rằng tốn chút sức lực này không cần bạc, vậy thì không phải tiền.
Ta sail Ta cần phải xin lỗi cả nhà Đại Xuân! 220 văn phải không! Ta hiện tại sẽ đưa thêm 120 văn!"
Vì để nhi tử có thể làm thừa tướng, bà ta thật sự liều mạng!
Cơ hội có thể kết bạn với người quyên quý không nhiều lắm! Vợ Đại Ngưu lại móc ra 120 văn đưa cho vợ Đại Xuân, nhưng thấy bà ay đang bưng một nồi canh gà, không có tay trống nên đưa cho Đại Xuân.
Đại Xuân lắc đầu, vừa định nói không cần.
Phùng Tử Đồng đã nhận lấy: "Như vậy là đã thanh toán xong!"
Vợ Đại Ngưu cười nói: "Cô nương, may mắn có ngươi ở đây, nếu không ta thật sự là thất lễ, còn tưởng rằng chính mình đưa một trăm văn là đã giúp đỡ nhà Đại Xuân! Thật sự xin lỗi! Ngươi xem, nhi tử ta lại làm hỏng hứng thú của cô nương, lại cam bạc của các ngươi, làm phiền các ngươi! Thật sự xin lỗi, ta mời các ngươi ăn cơm bồi tội"