Chuong 1208: Quay Lai
Chuong 1208: Quay LaiChuong 1208: Quay Lai
Bởi vì cua lớn có đặc tính hồi du. Chúng nó cần trưởng thành ở bên trong nước ngọt, mà chờ sau khi thành thục sẽ tới kỳ đẻ trứng, chúng nó cần phải quay về nơi giao giữa biển nước mặn cùng sông nước ngọt để gây giống đời sau.
Cho nên chỗ giao thoa giữa biển rộng nước mặn cùng sông nước ngọt rất dễ dàng gây giống cua giống.
Sau đó đem cua giống vận chuyển đến bên này để nuôi lớn, đến lúc đó người kinh thành ăn cua không phải thuận tiện hơn nhiều saol
Hơn nữa vốn dĩ cũng không cần lo lắng vấn đề doanh số của cua, Đào Nhiên Cư của nàng cũng sắp khai trương dưỡng sinh lâu là có thể tiêu thụ toàn bội!
Ôn Noãn đã nghĩ đến rất nhiều loại cách làm của cua.
Nạp Lan Cẩn Niên: "Nuôi như thế nào?"
Ôn Noãn: "Đầu tiên tìm một hồ nước hoặc là ao hồ tốt, nhất định phải là hồ nước có nước chảy từ thượng nguồn hoặc là ao hồ, như vậy chất lượng nước mới tốt! Sau đó tốt nhất là ao hồ có cây thủy sinh tươi tốt, cá nhỏ, tom và các sinh vật phong phú khác!
Nhưng mà, không tươi tốt, cũng có thể trồng một vài cây thủy sinh, trông chút cỏ cầu đèn lồng, cá quế thảo và các loại cây thủy sinh trôi nổi khác cũng khá tốt."
"Trồng cây thủy sinh để cho cua ăn sao?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
Hắn cũng không biết cua ăn cái gì.
"Đúng vậy, tác dụng của cây thủy sinh là để con cua thuận tiện trốn tránh khi thoát xác và lợi dụng việc cọ xát cây thủy sinh để dễ lột xác hơn, đồng thời cũng có tác dụng bảo vệ, có thể đề phòng những con cua vừa mới thoát xác, không có năng lực hoạt động bị con cua khác cùng một vài loài chim ăn mất."
"Cua ăn chính là cá nhỏ và tôm, nếu muốn cua lớn lên nhanh cùng béo mập, thì cho nó ăn một ít ốc nước ngọt và cá nhỏ còn sống. Xem như bổ sung thêm Canxi cho chúng nó đi!"
Ôn Noãn nói biện pháp nuôi cua một cách tỉ mỉ.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong, gật đầu: "Thế thì có thể thử một chút. Ta bảo người đi tìm cua giống mang về."
Ôn Noãn nghĩ đến việc để thôn dân nơi này tới nuôi cua, bản thân nàng cung cấp phương pháp nuôi dưỡng cùng cua giống, bọn họ nuôi lớn cua sẽ ưu tiên cung cấp cho mình, phần thừa ra thì có thể bán lại cho những người khác.
Như thế thì một năm sau thu nhập của bá tánh nơi này sẽ tăng lên nhiều.
Phủ Nam Dương cũng được, phủ Nam Dương cũng có thể nuôi cua, thậm chí phát triển trở thành nơi cung ứng cua giống cả nước!
Vừa lúc nàng tính toán đi đến đó mở tửu lầu, mở vựa muối, đến lúc đó kinh tế phủ Nam Dương đương nhiên sẽ được nâng cao một bước!
Ôn Noãn càng nghĩ càng vui mừng.
Nghĩ đến là làm!
"Thập Thất ca, chúng ta trở về tìm thôn trưởng Phùng gia, trước tiên nhận thầu hồ nước này đi! Dù sao cũng đã tới đây rồi! Miễn cho lại phải đi một chuyến!"
Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng nôn nóng, nên gật đầu: "Được!"
Vì thế xe ngựa lại quay đầu! Sau khi hai người On Noãn rời khỏi Phùng gia, Phùng Đại Xuân lập tức đi chém cây trúc.
Ôn cô nương có đại ân giúp nhà bọn họ, ông ấy phải mau chóng làm ra vật mà nàng đã vẽ ra.
Cho dù ông ấy vừa nhìn đã biết nên làm như thế nào, nhưng mà vừa mới bắt đầu làm cũng sẽ ngượng tay.
Thím Phùng sắp xếp lại đồ vật mà Viên quản gia mang đến đang để ở trong góc, mới phát hiện lễ kia quá nặng!
Bột mỳ trắng kia trắng đến nỗi bà ấy chưa từng nhìn thấy!
Hai tấm vải bông kia đều là vải bông có chất lượng rất tốt.
Một cái là màu đen, một cái là màu xanh.
Bởi vì người trong thôn phải làm việc nhà nông, phần lớn nam nhân đều là mặc màu đen, phần lớn nữ nhân đều sẽ mặc quần áo màu lam cho đỡ bẩn.
Vải dệt giống với vải dệt y phục của công nhân bên trong trân châu đường.
Như vậy cũng thích hợp cho thân phận của bọn họ.
Chỉ là, lại còn có một phong bạc.
Được đặt trong một cái hộp tinh xảo, một thỏi bạc là năm tiền, làm thành mười hai thỏi mang hình dáng con vật, vô cùng đáng yeul
Ở phương diện lễ tiết, từ trước đến nay Viên quản gia đều rất chu đáo!
"Như này quá quý trọng! Ta sẽ mang trả lại cho Viên quản sự."
Phùng Tử Đồng nhìn thoáng qua: "Mẫu thân cất đi! Nào có chuyện trả lại lễ vật? Đây có thể là lễ tùy tay của người ta! Đưa cho ai đều đưa như vậy! Chúng ta ở trân châu đường làm nhiều việc một chút, vê sau mỗi lần cha bện đồ giao cho bọn họ hơn một ngàn mấy trăm kiện vật phẩm, không thu bạc là được!"