Chuong 123: Ta Chinh La Vuong Phap 1
Chuong 123: Ta Chinh La Vuong Phap 1Chuong 123: Ta Chinh La Vuong Phap 1
Vợ tú tài đã hống hách quen rồi, nhiều người như thế, bà ta không tin không đánh lại một tiểu nha đầu! Nhìn con trai mình bị nàng dùng chân đạp lên thì nổi trận lôi đình: "Con đĩ này, thả con trai tao ra! Mấy người là người chết sao? Mau chóng bắt lấy nó! Dùng cái cuốc! Nhiều người như thế sợ cái gì!"
Thôn dân vừa định tiến lên.
Ôn Noãn dùng đón gánh gõ gõ vào khủy tay Tiền Thành Vũ.
"AI" Lại là một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
"Đừng, đừng đến đây, mau đi tìm cha tôi! Mẹ, mẹ đưa hôn thư cho nàng ta đi!"
Thôn dân không dám bước lên phía trước, nhìn về phía trưởng thôn.
Tiền Thành Vũ chính là cục cưng bảo bối của Tiền đại nhân!
Hơn nữa tay của Tiền Thành Vũ dùng để cầm bút, quá quan trọng, nếu bị phế đi thì rất thảm.
Trưởng thôn vừa tức lại vừa sợ: "Mau đi thông báo với Tiền đại nhân!"
Ông ta chỉ vào Ôn Noãn, cả giận nói: "Cô can đảm lắm!"
Nếu Tiền Thành Vũ xảy ra chuyện gì thì khi nào Tiền thủ nhân quay về biết xử lý như thế nào đây, toàn bộ người trong thôn đều ghi tạc vào danh nghĩa của ông ta, miễn thuế mái
Mọi người được Tiền thủ nhân cho không ít lợi lộc.
"Không, tôi nhu nhược, các người mới can đảm! Nhưng mà, nếu không lấy hôn thư ra thì tôi có thể khiến cho các người không còn can đảm đói! Tin không?" Ôn Noãn nhìn về phía nào đó trên người Tiền Thành Vũ, giật giật đòn gánh.
Tiên Thành Vũ trực tiếp bị dọa tiểu ra quần: "Mẹ, hôn thư! Đưa cho nàng ta, đưa cho nàng tal"
Những thôn dân đó cũng kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.
Trưởng thôn tức muốn hộc máu: "Rốt cuộc cô muốn thế nào? Cha của Tiền Thành Vũ chính là điển sử, cô đánh cậu ấy, cô không sợ cả nhà sẽ bị chém đầu sao?”
"Chém đầu? Một điển sử nho nhỏ, không chính thức, có tư cách này sao? Tôi thật sự rất sợ đó! Đưa hôn thư ra đây, giải trừ hôn ước, dập đầu xin lỗi đại tỷ của tôi, việc này coi như giải quyết xong!"
"Muốn giải trừ hôn ước? Nằm mơ!" Một tiếng nói giận dữ không thể át vang lên phía sau lưng mọi người!
Một nha đầu cũng dám gây chuyện ở Tiền gia ông ta! Đạp đứa con trai ưu tú của ông ta xuống dưới chân, ông ta sẽ làm cho nàng ta thấy một điển sử chẳng xứng đáng này, có bản lĩnh chém đầu nàng ta hay không!
Vừa hay có một gia đình của tội phạm bị tử hình lấy ngàn lượng bạc trắng ra chuộc, huyện thừa đại nhân đang lo tìm ai đến thế thân chém đầu thay cho tội phạm bị tử hình kia đâu.
Các thôn dân nghe xong tiếng nói này, cao giọng nói:
"Tiền đại nhân đã về rồi!"
"Tiền đại nhân dẫn theo quan sai về rồi!"
"Ác, hai người này chết chắc rồi! Dám bắt nạt người Tiền gia, tìm chết!"
"Chết rồi cũng xứng đáng, thế mà lại dám bắt nạt con trai của Tiền đại nhân!"
"Bắt vào đại lao, giam bọn họ cả đời!"
"Chém đầu trước dân chúng mới đúng!"
"Ngũ mã phanh thây!"... Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi nhường ra một con đường.
Một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh ngọc, có hai cọng râu cá trê ngẩng đầu đi vào bên trong.
Bước đến đâu, thôn dân đều sôi nổi lùi lại đến đó, hơn nữa còn lớn tiếng gọi: "Tiên đại nhân!"
"Tiền đại nhân!"...
Tư thế này chỉ kém không quỳ xuống kêu một tiếng "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết"
Ôn Noãn nhìn theo hướng người đang đi tới, thu chân lại không chút hoang mang.
Bà Tiền thấy vậy thì khoe khoang hừ lạnh: "Sợ rồi sao!"
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi nở nụ cười xuất hiện lúm đồng tiền như hoa: "Rất sợ nhaI"
Bà Tiền: "..."
Bị dọa ngu đúng không, lúc này còn cười!
Tiền tú tài nhìn thấy Ôn Noãn, không rõ vì sao bây giờ nàng còn cười được!
Dựa vào cái gì mà lại có tư thái không sợ hãi như thế?
Tiên Thành Vũ đau đến mức khóc đầy mặt, nằm liệt trên mặt đất không ngồi dậy nổi, thấy người tới thì hắn ta có cảm giác như sống sót sau tai nạn, hắn thều thào gọi: "Cha, cứu mạng! Con sắp bị đánh chết rồi!"
"Tướng công cứu mạng, hai tiện nhân này phế đi tay của thiếp với con trai! Đau chết ta! Mau bắt bọn họ lại, chém đầu bọn họi"
"Tiền đại nhân, hai người này đả thương chúng tôi! Ngài hãy bắt nàng ta lại đưa đến địa lao, đánh chết bọn họ!"