Chương 131: Tôi Có Cách
Chương 131: Tôi Có CáchChương 131: Tôi Có Cách
Dưới ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên, Đường Võ Hiền đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn căng thẳng nói: "Vùng biên cương có diện tích quá rộng lớn. Những cái thôn đó phân tán khắp nơi, phạm vi quá rộng, nếu thôn nào cũng phải điều một đội binh lính đến bảo vệ thì chúng ta cũng không cần bảo vệ biên giới. Chỉ có thể tập trung thôn dân lại."
Nạp Lan Cẩn Niên ném sổ nhỏ lên người hắn: "Vớ vẩn! Mấy chục thôn trang, mấy chục vạn thôn dân, ngươi tìm nơi nào tập trung bọn họ lại roi thống nhất bảo vệ? Nhà ngươi à?"
Biên cương lạnh thấu xương, ít nhất phải chờ bốn năm tháng mới đến đầu mùa xuân, làm những bá tánh đó dìu già dắt trẻ rời khỏi nhà, ở trong hoàn cảnh đầy trời đều là tuyết, ở bên ngoài nghỉ ngơi bốn năm tháng sao?
Trong lòng Đường Võ Hiền liên tục than khổ, chỉ là hắn không dám nói cái gì khác, nhặt cuốn sổ nhỏ lên.
Lúc này Lâm Tinh đi đến: "Chủ tử, Ôn cô nương đến."
Gương mặt thối lạnh lùng của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức trở nên hiên hòa: "Mời nàng ấy vào đi".
Đường Võ Hiền: "..."
Có cần trở mặt nhanh như vậy không?
Nạp Lan Cẩn Niên nói dứt lời lại lạnh lùng nhìn ve phía Đường Võ Hiền.
Vẻ mặt của Đường Võ Hiền lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đường tướng quân lui ra ngoài đi! Trở về nghĩ lại."
Đường Võ Hiền như được đại xá, vội vàng hành lễ rồi cung kính lui ra ngoài.
Lúc này Ôn Noãn đi đến, Đường Võ Hiền liếc nhìn Ôn Noãn với ánh mắt cảm ơn.
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên vẫy tay với nàng: "Lại đây."
Ôn Noãn đi đến bên bàn đọc sách, hắn cầm một lá thư đưa cho nàng: "Đây là một lá thư đề cử, hôm nay thấy cô mua mấy bộ sách, là mấy người Thuan ca muốn đi học đường đúng không? Cô bảo bọn họ cầm lá thư này đi tìm viện trưởng của thư viện Lộc Sơn tên là Lâm Hoằng Hạo, bái ông ấy làm thầy."
Sau đó hắn lại dặn dò hai câu nên làm như thế nào.
Ôn Noãn không ngờ hắn cẩn thận như vậy, ngay cả chuyện này cũng chú ý tới.
Nàng cũng không khách khí, nhận lấy và nói một tiếng cảm ơn.
Ôn Noãn nghĩ đến Ôn Nhu, lập tức nói: "Huynh có tú nương nào tốt đề cử cho tôi không?"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Ôn Noãn, đôi mắt màu đen lạnh như băng liếc mắt quan sát Ôn Noãn một cái: Nha đầu này nhìn thế nào cũng không giống như người có thể cầm kim thêu hoa.
Đây là ánh mắt gì!
Ôn Noãn trừng trở lại: "Tôi muốn mời một tú nương cho đại tỷ của tôi, dạy tỷ ấy thêu hoa."
Nạp Lan Cẩn Niên hiểu rõ, gật đầu nói: "Có."
Hắn nhìn Ôn Noãn, con ngươi như nước có chút ý cười, trong đôi mắt lạnh băng hơi lóe sáng: "Nha đầu, liên nỏ kia thật sự là do cô thiết kế?"
Ôn Noãn gật đầu: "Ừm, có gì muốn hỏi à?"
Ôn Noãn cho rằng hắn không hiểu chỗ nào đó.
Có gì muốn hỏi à? Đương nhiên là có, đối với nàng, hắn có một bụng câu hỏi có được hay không!
"Sao cô lại hiểu mấy thứ này?" Ôn Noãn nghiêng đầu, nửa là nói đùa, nửa là nghiêm túc nói: "Thấy được thứ tương tự trong mấy cuốn sách linh tinh, mà tôi bẩm sinh đã có bản lĩnh xem qua là nhớ, đọc thuộc làu làu, học một suy mười."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Lâm Tinh ở ngoài cửa: '..."
Ôn Noãn nói xong cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, dù sao dù hắn có nghi ngờ thế nào, dù hắn lôi ra điều tra bao nhiêu đời tổ tông của nàng cũng sẽ không điều tra được cái gì.
Hắn cũng không thể nghĩ ra chính mình là xuyên qua thời không từ thế kỷ 21 đến đây, cho nên Ôn Noãn không Sợ gì cả.
Ánh mắt của nàng nhìn về tấm bản đồ và cuốn sổ nhỏ, nàng nghĩ đến những lời mắng chửi tức giận lúc vừa rồi.
Ôn Noãn chỉ cuốn sổ nhỏ kia: "Tôi có cách có thể chống đỡ đám người Đột Quyết giả làm thổ phi kia."
Nạp Lan Cẩn Niên đang chuẩn bị đứng lên đi châm cứu, nghe được lời nói của Ôn Noãn, hắn lại dừng lại: "Cách gì?
Viên quản gia biết Ôn Noãn tới, vừa lúc ông ấy đã làm xong việc mà chủ tử dặn dò, ông ấy vội vàng chạy tới canh giữ ở ngoài cửa, vừa lúc nghe được lời này, trong lòng chợt căng thẳng, hay là gian tế này bắt đầu sử dụng quỷ kế gì đó?
Rốt cuộc nàng có quỷ kế gì?
Làm chủ tử phái binh lính đến nơi nào đó ngồi canh, sau đó nàng ta tiết lộ con đường cho chủ nhân đứng phía sau nàng ta?
Hay là...