Chương 132: Thảo Luận Chỉ Tiết
Chương 132: Thảo Luận Chỉ TiếtChương 132: Thảo Luận Chỉ Tiết
Trong lòng của Viên quản gia lập tức suy nghĩ rất nhiêu thuyết âm mưu.
Ông ấy phải cẩn thận nghe xem rốt cuộc là nàng có quỷ kế gì, đến lúc đó vạch trần nàng!
Ôn Noãn: "Chuẩn bị giấy và bút mực."
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Bình thường đều là hắn nói lời này!
Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn yên lặng đứng lên, mài mực.
Viên quản gia canh giữ ở ngoài cửa suýt chút nữa đã lao vào trong nói nàng đại nghịch bất đạo, nhưng vì vạch trần nàng, ông ấy nhịn!
Ôn Noãn cầm lấy bút lông, chấm mực, sau đó lưu loát vẽ lên giấy.
Rất nhanh một tòa tháp canh nhiều tâng khép kín đơn giản, tích hợp giữa phòng vệ và cư trú, hợp nhất nghệ thuật kiến trúc của Trung Quốc và Phương Tây xuất hiện trên giấy.
Ánh mắt lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên trở nên rực rỡ như mùa hoa.
Ôn Noãn liên tiếp vẽ thêm vài toà tháp canh có tạo hình khác nhau, xinh đẹp lại hào phóng.
Trên gương mặt của Nạp Lan Cẩn Niên là vẻ nghiêm túc hiếm có, đôi mắt lạnh như băng kia chói mắt như mặt trời ban trưa.
Tòa tháp canh này vững chắc và bảo thủ giống như tường thành, hắn vừa nhìn đã hiểu rõ chỗ tốt trong đó, những cửa sổ rất nhỏ kia vừa lúc có thể dùng để bắn tên chống lại kẻ địch.
Sau khi vẽ xong, Ôn Noãn cẩn thận giải thích: "Loại kiến trúc này gọi là tháp canh."
"Đây là tháp canh, tháp canh xây ở cửa thôn hoặc là đồi núi bên ngoài thôn, bờ sông và những nơi có vị thế cao, hoặc là nơi có tâm nhìn rộng, tiện cho việc theo dõi.
Bên trên tháp canh đặt một cái cái chuông lớn, ngày đêm sắp xếp người ở bên trên quan sát, khi phát hiện thổ phỉ thì gõ chuông thông báo cho thôn dân, làm cho thôn dân nhanh chóng chạy trốn vào trong tháp."
Ôn Noãn chỉ một bản vẽ khác:
"Tòa kiến trúc này gọi là nhà cộng đồng, xem tên là đoán được ý nghĩa, nhà cộng đồng là nơi mọi người lánh nạn. Nhà cộng đồng này xây dựng ở sau thôn là tốt nhất, mỗi hộ gia đình chia một phòng, làm nơi ở tạm thời để trốn thổ phỉ hoặc lũ lụt.
Triều đình có thể ra bạc hoặc là làm phú thương trong thôn góp vốn xây dựng nhà cộng đồng ở mỗi thôn hoặc là hai thôn lân cận, dùng để chống trả thổ phỉ Đột Quyết. Còn có..."...
Trên gương mặt của Nạp Lan Cẩn Niên sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Ngoài thư phòng, Quách Minh Diễm và Lý Binh đang đi tới.
Quách Minh Diễm và Lý Binh đi vào bên ngoài cửa thư phòng.
"Viên quản gia, chúng tôi có việc muốn bẩm báo Thập Thất gia, làm phiên ông..." Giọng điệu của Quách Minh Diễm có chút kích động.
Giờ phút này Lâm Tinh ở ngoài cửa nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chạy vào xem rốt cuộc tháp canh thần kỳ này trông như thế nào.
"Suyt!" Hắn nghe Quách Minh Diễm nói chuyện, vội vàng ra hiệu bảo im lặng.
"Quách cô nương đừng ồn!"
Gương mặt Quách Minh Diễm cứng đờ, nàng ta nghe bên trong truyên đến giọng nói của một nữ tử. Viên quản gia cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc nghe lời nói của người bên trong, không để ý đến Quách Minh Diễm.
Cửa thư không có đóng lại, mọi người có thể nhìn thấy hai bóng người dựa gần nhau rất thân mật.
Một người cao lớn, một người nhỏ xinh gầy yếu, nhưng cả người lại tản ra một loại khí thế khó có thể bỏ qua.
Hai người cùng tồn tại, khí chất của bóng người nhỏ xinh kia thế mà lại không hề thua kém người bên cạnh.
Trong phòng, Ôn Noãn cẩn thận giải thích, giọng nói của nàng du dương êm tai, làm người ta có cảm giác như lạc vào làn gió.
Ngón tay thon gầy của Ôn Noãn khẽ lướt trên giấy, phảng phất như lướt qua đầu quả tim của Nạp Lan Cẩn Niên, làm trong đáy lòng hắn xuất hiện sự rung động trước nay chưa từng có.
Nàng nhẹ nhàng vẽ một cái, không biết bảo vệ tài vật và tánh mạng của bao nhiêu con người.
"Chỗ tốt của tháp canh chính là có thể công cũng có thể thủ! Ngày thường lương thực và vật tư của thôn dân có thể gửi ở tháp canh, như vậy khi thổ phỉ vào thôn, thôn dân có thể lập tức trốn vào tháp canh rắn chắc và kiên cố, như vậy là có thể bảo đảm an toàn cho sinh mệnh và tài sản.
Hơn nữa có thể xây dựng tháp canh bằng gạch xanh, tháp canh bằng gạch đất, tháp canh bằng đá, cho dù là tháp canh bằng gạch đất bằng bùn thì cũng là vô cùng kiên cố và bền, trải qua mấy mươi năm mưa gió ăn mòn vẫn vô cùng kiên cố, sừng sững không ngã."