Chương 133: Tháp Canh Này Có Chỗ Nào Không Ổn Không?
Chương 133: Tháp Canh Này Có Chỗ Nào Không Ổn Không?Chương 133: Tháp Canh Này Có Chỗ Nào Không Ổn Không?
Ôn Noãn giải thích xong, lại tiếp tục vẽ bản đồ chỉ tiết các bộ phận bên trong: "Đây là mái nhà, bốn góc bên trên có thể xây dựng pháo đài khép kín hoặc nửa khép kín, dùng để trên cao nhìn xuống đánh trả kẻ địch vào trong thôn..."
Tốc độ vẽ của nàng rất nhanh, từng nét bút chưa từng sai lầm, phảng phất như đối với nàng mà nói, mấy thứ này đã sớm được nàng nhớ kỹ trong lòng.
Ôn Noãn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nét bút của nàng, đáy lòng kích động!
Hắn nhịn không được mà cầm bút bắt đầu viết lại không sót một chữ theo lời nói của Ôn Noãn, viết thành một phần cuốn sổ nhỏ.
Hai người đều không nói nữa, trong phòng nhất thời im lặng, Ôn Noãn vẽ, Nạp Lan Cẩn Niên dùng tay trái viết sổ nhỏ, còn vẽ lại một phần theo bản vẽ của Ôn Noãn.
Quách Minh Diễm chờ ở bên ngoài, nhìn hình ảnh hài hòa đến chói mắt ở bên trong, sắc mặt càng ngày càng cứng đờ.
Sao có thể?
Sao lại có người có thể giải quyết được vấn đề đọng lại ngàn năm từ các triều đại trước đến nay?
Có lẽ là có niềm tin với liên nỏ 60 mũi tiên liên tiếp kia, Lâm Tinh nắm chặt tay: Bá tánh biên cương an toàn rồi!
Nếu không gặp qua thì không biết nỗi khổ của bá tánh biên cương!
Trời biết lúc trước xuất chinh cùng chủ tử, sau khi nhìn thấy những thôn trang đó bị cướp đoạt và giết chóc, thi thể ngang dọc khắp nơi, những người phụ nữ bị làm nhục đó kêu khóc khàn cả giọng, hắn tức giận biết bao nhiêu!
Nhưng bọn giặc cỏ Đột Quyết giảo hoạt, cướp đoạt giết chóc xong là lập tức bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, sa mạc mênh mông, hoàn toàn không có dấu vết để tìm!
Tiêu diệt cũng không hết, ngã xuống một đám thì lại có một đám xuất hiện.
Đại ca của hắn đi lại trong sa mạc nhiều năm, mục đích chủ yếu là để tiêu diệt bọn hol
Nửa canh giờ sau, Nạp Lan Cẩn Niên ôm quyền hành lễ với Ôn Noãn: "Nha đầu, tôi thay bá tánh nơi biên cương cảm ơn côi!"
Hắn trịnh trọng nói.
Hành lễ này không liên quan đến thân phận, chỉ là kính trọng.
Hành động này là làm mấy người ngoài cửa khiếp sợi
Quách Minh Diễm càng là kinh sợ đến mức bước chân không vững, liên tục lùi vê phía sau hai bước.
Tôn trọng như vậy, nàng ta chưa từng gặp qua.
Cẩn Vương là bẩm sinh có tình cách lương bạc, dung mạo tuyệt thế, chưa bao giờ đặt bất kỳ ai vào trong mắt!
Trong phòng, Nạp Lan Cẩn Niên lớn tiếng nói: "Lâm Tinh!"
Lâm Tinh ở ngoài cửa kích động, lớn tiếng kêu lên: "Có!"
Hắn vội chạy vào trong, hắn gấp không chờ nổi muốn xem tháp canh vô cùng kỳ diện mà Ôn cô nương nói!
"Ngươi nhìn xem, ra roi thúc ngựa đưa một phần bản vẽ này về kinh thành, một phần đưa đến tay hầu gia ở biên cảnh! Bảo Lâm Nhật tự mình giám sát!" Nạp Lan Cẩn Niên sửa sang bản vẽ thành hai phần, giao cho Lâm Tỉnh.
"Vâng!" Lâm Tinh lớn tiếng đồng ý, hắn nghiêm túc lại nhanh chóng nhận bản vẽ, cúi đầu nhìn xem, lầu tháp kia không gì phá nổi, vừa xem là hiểu ngay, làm người ta lập tức hiểu được sự ảo diệu bên trong! Đáy lòng của hắn chấn động vô cùng: Ôn cô nương là thần tiên mới đúng! Sao nàng có thể nghĩ ra được?
Bỗng nhiên hắn quỳ xuống, vẻ mặt kích động và trang nghiêm nói với Ôn Noãn: "Ôn cô nương, tôi thay mấy vạn dân vùng biên cương cảm ơn côi!"
Nói xong cũng không đợi Ôn Noãn phản ứng, hắn vội vàng chạy ra ngoài sắp xếp.
Quách Minh Diễm sửng sốt, chủ tử làm như vậy, thuộc hạ cũng làm như vậy!
Ai cũng biết bốn hộ vệ Nhật Nguyệt Tinh Thần bên người Cẩn Vương, ngoài Cẩn Vương ra thì đều lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Viên quản gia nhịn không được mà đuổi theo, muốn nhìn một chút.
Quách Minh Diễm và Lý Binh cũng đi qua.
Tháp canh gì mà lợi hại như vậy? Đây là vấn đề trăm năm vẫn chưa giải quyết được, thật sự có thể dựa vào mấy tòa tháp là có thể giải quyết sao?
Nàng ta không tin!
"Lâm Tinh!" Viên quản gia gọi hắn lại.
"Tháp canh này có thể có chỗ nào không ổn không?"